mang con thiên tài đi đánh tổng tài

Vân Mặc Tích và những vệ sĩ canh dữ phía bên ngoài mái nhà, tuy nhiên không tuân theo nằm trong.

Thời Ngọc Diệp theo dõi Đằng Dạ Hiên vô chống, xúc cảm của cô ấy càng ngày càng lên cao.

Bạn đang xem: mang con thiên tài đi đánh tổng tài

Nhìn cảnh vật và dụng cụ trước mặt mày, toàn bộ đồ vật đều ko sai chếch đối với quang cảnh nhưng mà cô mơ, thời điểm hiện nay cô mới nhất hiểu đi ra bại ko nên là mơ nhưng mà là ký ức của tôi.

“Cô Thời, tôi lên gặp gỡ tổng giám đốc Phong, cô hoàn toàn có thể đợi ở bên dưới lầu trước”

Khi Đằng Dạ Hiên hoàn toàn có thể nhận ra, Ngọc Diệp đem xúc cảm lộn lạo về căn chống này, anh tao chỉ giản dị và đơn giản là đòi hỏi cô ấy xuống lầu đợi và bản thân đi tìm kiếm Phong Thần Nam.

Cô gật đâu, đứng 1 mình vô phòng tiếp khách, thiếu hiểu biết nhiều sao lại ham muốn khóc.

Nhìn lên chống ăn, vô đầu Thời Ngọc Diệp chợt xẹt qua loa cảnh cô và Phong Thần Nam rất nhiều lần ngôi nằm trong bàn ăn.

Mỗi hình ảnh ck lên nhau.

Đôi Khi cô ngôi phía trên ăn 1 mình, nhiều lúc nhì người, và nhiều lúc 1 mình anh.

“Đây là nhà đất của bọn chúng ta?”

Khi rằng câu này, cô chỉ cảm nhận thấy trong cổ họng thắt lại, ko ngoài nghẹn ngào.

Làm sao lại sở hữu một điểm vì vậy, điểm khiến cho người tao xúc cảm phức tạp, tương tự điểm này tràn ngập đơn độc buồn buồn chán, khiến cho người tao sau thời điểm ở lâu cũng cảm nhận thấy vô nằm trong đơn độc.

Cô cảm nhận thấy đầu ngày càng nhức, đem cái gì bại chuẩn bị phân phát đi ra, tuy nhiên thời điểm hiện nay, giờ cảm thán của Đẳng Dạ Hiên truyên tới từ lầu nhì.

“Tổng giám đốc Phong! Tống giám đốc Phong!”

Trái tim cô thắt lại và xa lánh tức chạy lên lầu vô buồng ngủ chủ yếu ở cuối hiên chạy dọc.

Đẩy cửa ngõ đi ra, tất cả không xa lạ với cô đều sinh ra trước đôi mắt, tuy nhiên cô không tồn tại thời hạn chìm vô ký ức và xúc cảm, chính vì khi bại Đằng Dạ Hiên đang được nâng Phong Thần Nam đang được chết giả mặt mày nệm.

Cô đang không gặp gỡ anh vô vài ba ngày, cô ko mong ngóng gặp gỡ anh ấy Theo phong cách này.

Phong Thần Nam mê man, cằm tràn râu lởm chởm, ăn mặc quần áo xộc xệch, nom rất rất chi tiêu tụy, khóe mồm còn tồn tại vết tiết thô, nom rất rất kinh xịn.

“Tổng giám đốc Phong, tỉnh lại đi! Đừng thực hiện tôi sợ”

Anh tao rung lắc lư đầu anh vài ba loại, tuy nhiên Phong Thần Nam vô tay vẫn không tồn tại đáp lại, thăm hỏi tìm hiểu loại mũi của anh ý, anh vẫn còn đấy thở.

Thời Ngọc Diệp có vẻ như tráng lệ đặt chân vào vị trí Đẳng Dạ Hiên và nói: “Để tôi coi một chút”

“Phiên cô bảo vệ anh ấy một khi, tôi tiếp tục chuồn gọi bác bỏ sĩ cho tới.”

Sau Khi Đăng Dạ Hiên trả người cho tới Thời Ngọc Diệp, anh tao rời khỏi ngoài gọi điện thoại thông minh, cô đặt điều ngón tay lên cổ tay của Phong Thần Nam, sau vài ba giây, vẻ mặt mày trở thành nghiêm cẩn nghị rộng lớn, cô đem chút quá bất ngờ.

“Làm thế nào là mà…”

Ngẩng đầu nom xung quanh buồng ngủ, ở đầu cuối tâm đôi mắt rớt vào chai rượu đỏ chót bên trên bàn đầu nệm, hai con mắt tương đối híp lại.

Xem thêm: Tỷ số trực tuyến - Cập nhật liên tục, theo dõi mọi lúc mọi nơi

Đằng Dạ Hiên ko chút tự dự nâng Phong Thần Nam vùng dậy, phụ thuộc vào sườn lưng anh tao, sẵn sàng trả anh chuồn.

Thời Ngọc Diệp tiếp tục đúng lúc ngăn chống lại.

“Anh ấn định thực hiện gì?”

“Bác sĩ chữa trị chủ yếu của tổng giám đốc ko nghe máy, gọi xe cộ cấp cho cứu giúp thì vượt lên trên chậm rì rì. Tôi đích thân thiện trả anh ấy cho tới bệnh dịch viện”

“Bỏ qua loa chuồn, khám đa khoa ko thể chung anh ấy vô trường hợp này”

“Hả?” Đằng Dạ Hiên sững sờ thiếu hiểu biết nhiều ý của Thời Ngọc Diệp chỉ giản dị và đơn giản đi ra lệnh: “Mau đặt điều anh ấy xuống, và nếu như anh trả anh ấy dịch rời, độc hại tiếp tục chỉ lây truyền thời gian nhanh hơn”

Nghe thấy điều rằng của cô ấy, Đăng Dạ Hiên sững người vì như thế kinh khủng hãi và nhanh gọn lẹ đặt điều người xuống.

Trước Khi anh tao hoàn toàn có thể chất vấn chuyện gì đang được xẩy ra, Thời Ngọc Diệp tiếp tục lấy điện thoại thông minh địa hình đi ra và gọi cho tới Vân Mặc Tích nhằm phân tích và lý giải vấn đề.

Mặt không giống, Đằng Dạ Hiên chỉ hoàn toàn có thể kế tiếp gọi bác bỏ sĩ bảo vệ, trong tim phiền lòng như con kiến bên trên nồi lẩu. Thời Ngọc Diệp quay về sau thời điểm rỉ tai điện thoại thông minh, cô đặt chân vào nệm ko tự dự và tháo dỡ cúc ăn mặc quần áo của Phong Thần Nam.

“Cô Thời, cô đang khiến gì vậy?”

“Tôi chỉ ham muốn coi độc tính của anh ý ấy tiếp tục tràn trề mà đến mức chừng nào”

Đẳng Dạ Hiên bối rối: “Làm sao cô biết tổng giám đốc Phong bị trúng độc?”

“Mạch tượng”

“Cô biết nó dược?”

“Biết một chút ít.”
Anh tao ghi nhớ cho tới cô năm năm trước đó, tính cơ hội khúm núm, điểm kém cỏi, thậm chí là còn ko đua đậu ĐH, huống đơn thuần học tập ngành nó, nom vô tác phong thành thục nằm trong góc nhìn có tính chuyên nghiệp và tự động tím của cô ấy giờ đây, thiệt khó khăn tim cô à Hoắc Băng Tâm
Thời Ngọc Diệp tháo dỡ quăng quật ăn mặc quần áo của Phong Thần Nam, toàn thân với những đàng cơ rõ rệt tiếp tục lọt được vào tầm đôi mắt của cô ấy.
Cô trì trệ nửa giây, rất rất thời gian nhanh cho tới khối phục, quay về thái chừng tráng lệ, cúi đầu, cảnh giác đánh giá thân thiện thể anh.
Đằng Dạ Hiên thực sự thiếu hiểu biết nhiều cổ đang khiến gì, cứ thế dán lên ngực tổng giám đốc Phong một hồi, rồi lại dán lên bụng. Không biết đem nên cô đang được tận dụng thời cơ rờ mó ko nhỉ?
Không cho tới chục phút, chuông cửa ngõ bên dưới lầu vang lên Đẳng Dạ Hiên cuống quýt vàng trở xuống xuất hiện, tuy nhiên ko ngờ Vân Mặc Tích lại đem theo dõi một phiên bạn dạng thu nhỏ của tổng giám đốc Phong.
“Cậu, cậu, cậu…”

“Lại tái ngộ, xin xỏ xin chào.” Bé Lớn Thời Tử Long gật đầu, nhận lấy một vỏ hộp khí cụ kể từ vô tay Vân Mặc Tích, nói: “Đưa tôi chuồn coi tình hình”
Đẳng Dạ Hiên tương đối sửng sốt, đứa trẻ con này tuy rằng còn nhỏ tuy nhiên ăn rằng và đối xử như người rộng lớn, đặc trưng chững chàng. Anh tao thực sự ham muốn chất vấn cậu nhỏ nhắn coi cậu nhỏ nhắn xếp loại bao nhiêu vô sáu đứa trẻ?
Đương nhiên, Đồng Dạ Hiên không tồn tại thời hạn nhằm chất vấn bao nhiêu câu này, biết tình hình nguy khốn cấp cho ngay lập tức nhanh gọn lẹ trả quý khách lên lầu.
Thời Ngọc Diệp nhận ra nhỏ nhắn rộng lớn xuất hiện nay, cô cũn ko chính vì vậy nhưng mà thư giãn và giải trí, tình vô phân tích và lý giải tình hình cho tới nam nhi bản thân.
“Đó là độc hại vô rượu đỏ chót. Độc tính Viral kể từ lâu rồi. Đã vượt lên trên muộn nhằm cọ bao tử của anh ý ấy. Con test người sử dụng châm kim hiệu quả test coi sao

Thời Tử Long đặt chân vào mặt mày nệm, khôn khéo banh vỏ hộp khí cụ chứa chấp những khí cụ nó tế giản dị và đơn giản, lấy đèn bấm đi ra, banh mí đôi mắt của Phong Thần Nam nhằm đánh giá, tiếp sau đó bắt mạch lại
Đằng Dạ Hiên choáng ngợp.
Đứa nhỏ này không thật năm tuổi tác, thiệt sự hoàn toàn có thể thực hiện nó thuật? Không thể nào… Nhìn thế nào là chuồn nữa, anh tao cảm hứng cậu nhỏ nhắn như nghịch tặc trò chơi!!

Là một người u, Thời Ngọc Diệp ko hề ngăn chặn đứa trẻ con vui đùa, Vân Mặc Tích thời điểm hiện nay đang được đứng kể từ xa thẳm để ý, ko sửng sốt một chút nào, Đăng Dạ Hiên ko ngoài nghi hoặc, chúng ta đem tráng lệ không?

Đăng Dạ Hiên vẫn còn đấy bị sốc, tuy nhiên Bé Lớn tiếp tục chấn đoán mạch của anh ý trở lại phía Thời Ngọc Diệp läc đầu.

“Đã đột nhập vô tim và phổi, nếu như chỉ việc châm kim đem thế ko hiệu suất cao.”

“Vậy giờ đây thực hiện thế nào?”

“Có thế test băng hun mùi hương.”

Xem thêm: thành thân với đại thúc của vương gia

Sau bại, Bé Lớn lôi ra mùi hương và nhà bếp lò, Thời Ngọc Diệp phụ trách nhen lửa, tiếp sau đó cậu nhỏ nhắn lôi ra một cỗ kim bạc tiệt trùng, tiếp sau đó ham muốn thẳng châm kim vô huyệt đạo khung hình của Phong Thân Nam Thấy vậy, Đăng Dạ Hiên kinh khủng cho tới nút nhanh gọn lẹ tiến thủ lên ngăn cản: “Chờ tiếp tục, cậu ham muốn làm những gì anh ấy?”

“Châm cứu giúp.”
“Cậu còn nhỏ, chớ lộn xộn, chớ chọc vô huyệt bừa bãi! Bây giờ tôi tiếp tục gọi bác bỏ sĩ trưởng phụ trách móc chữa trị cho tới tổng giám đốc Phong cho tới, nhằm bác bỏ sĩ cho tới rằng, chớ lộn xộn!”
Về mặt mày của Bé Lớn rất rất trực tiếp thắn và đơn giản: “Nếu đợi đồng thời, người hoàn toàn có thể tiếp tục bị tiêu diệt.”
Đẳng Dạ Hiên o lắng mà đến mức đùng một cái ko biết nên làm thế nào, tuy nhiên anh tao thực sự ko thể thuyết phục bạn dạng thân thiện rằng đứa trẻ con trước mặt mày anh tao hoàn toàn có thể trị ngoài bệnh dịch cho tới tổng giám đốc Phong
Tôi biết chú đang được tâm trí gì chú ko tin yêu tốt” Ánh đôi mắt của Thời tử Long cũng tương tự Phong Thần Nam, hoàn toàn có thể cảm thụ lấy được lòng người “Nhưng lúc này không tồn tại lựa lựa chọn nào là không giống, và thời hạn không hề nhiều nữa. Chú chỉ hoàn toàn có thể tìm hiểu tòi, chính vì tôi sẽ không còn nô đùa tính mạng con người của thân phụ tôi”
Sự tươi tỉnh của Đăng Dạ Hiên đang được giaÿ dụa “Đừng đem trêu chọc tôi nữa, tôi thiệt sự trước đó chưa từng thấy đứa nhỏ này còn có thế trị bệnh dịch cho những người nào là, Hay những, cậu cho tới tồi tàn coi giấy má quy tắc trước đi?”

Ngay Khi anh tao rằng xong xuôi, Thời Ngọc Diệp tiếp tục rứa điện thoại thông minh địa hình lên và trả cho tới anh tao một chứng từ của Thương Hội Dược sĩ Quốc tế và giấy má quy tắc hành nghề nghiệp bác bỏ sĩ quốc tế.