Chương 152: Bất ngờ.
“Hi Vân, rốt cuộc là ai?”
Bạn đang xem: truyện cô vợ quê mùa của tổng tài thâm sâu
Câu căn vặn này khiến cho nhiệt độ chừng bầu không khí hạn chế vài ba chừng.
Khúc Tịnh Kỳ nhìn trực tiếp nhập Hoắc Hình ảnh Quân, đem đồ vật gi bại vô hình dung so với anh.
Hoắc Hình ảnh Quân ko trình bày gì, cứ yên ắng như thế đợi câu vấn đáp của bà tớ.
“Hi Vân là ai, cô tớ chỉ là 1 trong những cô nàng bình thường!” Sau một hồi lạng lẽ, Khúc Tịnh Kỳ mới mẻ đủng đỉnh rãi trình bày, bà tớ nhìn anh với vẻ ko hài lòng: “Sao, con cái ko nên vẫn khảo sát rồi à? Con còn suy nghĩ Hi Vân là đàn bà của u không?”
Hoắc Hình ảnh Quân cau mi.
Đúng vậy, anh từng nghi ngại điều đó!
“Mẹ ko biến chuyển thái đến mức độ nhằm nam nhi cưới đàn bà riêng biệt của mình!” Nhìn thấy vẻ mặt mày của anh ý, Khúc Tịnh Kỳ nhìn khá bất mãn.
“Được rồi, được rồi, chuyện vớ vẩn gì thế này, Hình ảnh Quân, sao con cái lại bắt cóc Hi Vân? Con nhỏ bé ở đâu?” Hoắc Chấn Vũ thấy nhị u con cái chuẩn bị tranh cãi, ko nhịn được đứng lên giảng hòa.
Hoắc Hình ảnh Quân giá buốt lùng cong môi, đem theo đuổi tức giận: “Con ko biết!”
“Không biết đồ vật gi chứ?” Khúc Tịnh Kỳ bước đến: “Hi Vân kể từ nhỏ đang không chịu được khó khăn đau khổ gì, con cái nhằm người tớ bắt cóc con cái nhỏ bé chuồn tiếp tục dọa dẫm nó kiêng dè.”
Hoắc Hình ảnh Quân góc nhìn khá vặn vẹo nhìn bà ta: “Sợ dọa dẫm cho tới cô ta?”
Vừa trình bày , anh vừa phải giễu cợt: “Vậy những người dân Lúc bại hung hăng như thế, sao lại ko cảm nhận thấy tiếp tục dọa dẫm con cái sợ?”
“Ảnh Quân!” Khúc Tịnh Kỳ hét lên, toàn bộ âm điệu thổi lên ko ít: “Con rốt cuộc ham muốn càn quấy cho tới Lúc nào?”
Hoắc Hình ảnh Quân giá buốt lùng cong môi, ngồi bên trên sô trộn, mang ra một điếu dung dịch, châm lửa, hít một khá.
Sau bại, tiếng nói vang lên ko chút sóng gió: “Khi này u trình bày mang lại con cái biết cô tớ là ai, con cái tiếp tục mang lại u biết cô tớ ở đâu!”
“Con đem ý gì, đó là u ko trình bày, con cái ngay tắp lự ko bỏ dở mang lại cô ta?” Khúc Tịnh Kỳ lặp chuồn tái diễn lời nói như thể vẫn nghe thấy một ảo giác.
“Phải!” Anh lại hít một khá.
Nghe kết thúc, bước đi của Khúc Tịnh Kỳ nhịn nhường như loạng choạng.
Hoắc Chấn Vũ vội vàng vàng kịp lúc hứng lấy bà tớ.
“Ông nghe thấy chưa?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn ông chồng mình: “Ông nghe thấy nam nhi tất cả chúng ta trình bày gì chưa? Nó đang được dọa dẫm tôi, ha ha, cánh của chính nó cứng rồi, rình rập đe dọa cả tôi?”
Hoắc Chấn Vũ cau mi, nhìn Hoắc Hình ảnh Quân: “Được rồi, Hi Vân rốt cuộc đang được ở đâu?”
Khúc Tịnh Kỳ ko trình bày gì, nhờ vào vòng đeo tay của Hoắc Chấn Vũ, toàn bộ cơ thể thường rất tức giận dỗi.
Hoắc Hình ảnh Quân khá rũ đôi mắt xuống, nhập mồm thở đi ra sương, toàn cỗ vẻ mặt mày đều ko đảm bảo chất lượng lắm.
Đúng vậy, đối đầu với u bản thân như vậy này, trái khoáy thực ko nên cảnh anh ham muốn thấy.
Nhưng đem những chuyện, anh buộc nên kiên trì cho tới nằm trong. Nếu ko, sự thiếu hụt quyết đoán, tiếp tục mang về những thương tổn và tiếp tục gấp nhiều lần hình trừng trị lên Tử Lăng.
“Đều là kẻ căn nhà cả, đem chuyện gì ko thể kể từ từ trình bày sao?” Hoắc Chấn Vũ lại trình bày một câu: “Con mau van lơn lỗi u con cái chuồn, con cái coi con cái thực hiện u con cái tức giận dỗi như vậy nào!”
“Tôi ko cần thiết nó van lơn lỗi, tôi ham muốn biết Hi Vân ở đâu!” Khúc Tịnh Kỳ tiếng động tức giận dỗi.
“Được rồi được rồi, đem chuyện gì kể từ từ trình bày, tiếng ồn ào khuôn mẫu gì?” Hoắc Chấn Vũ chính thức xoa nhẹ nhàng Khúc Tịnh Kỳ.
Nhưng, Khúc Tịnh Kỳ nhìn nam nhi bản thân một cơ hội tức giận: “Con rốt cuộc lấp liếm Hi Vân ở đâu?”
“Bố!” Anh nhìn Hoắc Chấn Vũ, tiếng nói cực kỳ bình tĩnh: “Bố không thích biết đằm thắm phận của Hi Vân sao? Tại sao u lại quan hoài cho tới cô tớ như vậy?”
Hoắc Chấn Vũ cau mi, ko trình bày gì.
“Chẳng lẽ tía ko tò mò? Tại sao u con cái lại quan hoài cho tới một đứa trẻ con “mồ côi” nhiều như vậy?” Anh cố ý nhấn mạnh vấn đề nhị chữ không cha mẹ, mách bảo sự tưởng tượng của người xem.
Hoắc Chấn Vũ ko trình bày gì, tuy nhiên biểu cảm bại, nhìn cực kỳ ko sung sướng.
Hoắc Hình ảnh Quân nhìn ông tớ, cụp đôi mắt xuống, khuôn mặt mày tuấn tú bại bị làn sương Trắng xanh rì thực hiện nhòa chuồn, lông mi đen sì dày nhíu chặt lại, khuôn mặt mày càng ko đẹp nhất.
“Vì vậy… Thầy cũng biết đằm thắm phận của Hi Vân, chính không?”
Đột nhiên, Hoắc Hình ảnh Quân lại nhìn chúng ta. Lần này, người chấn động là Mộ Niệm Quang.
Gương mặt mày của Hoắc Chấn Vũ đùng một phát thay cho đổi…
“Ha!” Nhìn tía của tôi, Hoắc Hình ảnh Quân đùng một phát nhảy cười cợt, góc nhìn cười cợt trở thành mỉa mai: “Con biết tuy nhiên, ha, hóa đi ra tía cũng biết, thảo nào… Chẳng trách…”
Khi Vân Tử Lăng quay trở lại biệt thự nghỉ dưỡng cao cấp một đợt nữa thì đang đi vào giờ ăn.
Đa Đa vẫn ăn kết thúc, đang được đùa với số đồ dùng đùa mới tậu nằm trong dì Mặc. Còn Mộ Niệm Quang thì đang được ngồi ở bàn ăn 1 mình.
“Mẹ”
Đa Đa vừa phải trông thấy cô, ngay lập tức tức thời nhào cho tới. Vân Tử Lăng ôm cậu nhỏ bé nhập lòng, thơm cậu nhỏ bé vài ba khuôn mẫu.
“Mẹ, tía mua sắm mang lại con cái thật nhiều đồ dùng đùa.”
Đa Đa hào hứng rỉ tai với cô vì như thế ngôn từ câm.
Vân Tử Lăng cười cợt, xoa đầu cậu bé: “Thật không? Vậy Đa Đa đem mến không?”
Đa Đa gật đầu, tỏ vẻ vô nằm trong hào hứng.
Xem thêm: tìm lại em
“Vậy con cái đùa trước chuồn nhé?”
Đa Đa ngay lập tức tức thời chạy cho tới điểm dì Mặc, nối tiếp đùa với dì Mặc.
“Anh Niệm Quang.” Vân Tử Lăng tiếp cận.
Một người hùn việc không giống nhanh gọn lẹ dọn bữa tiệc và mang lại mang lại cô.
“Cảm ơn!”
Vân Tử Lăng gật đầu cười cợt, vừa phải sẵn sàng ráng đũa lên, Mộ Niệm Quang ngay tắp lự ráng lấy tay của cô ấy. Vân Tử Lăng giật thột nhìn anh tớ, đem chút không hiểu nhiều.
“Đi căn vặn thăm hỏi anh tớ.”
“Thăm ai?”
“Hoắc Hình ảnh Quân!”
Vân Tử Lăng khá giật thột, đem phần ngạc nhiên: “Anh ấy ở nhà?”
“Ừ, ở nhập chống.” trình bày kết thúc, Mộ Niệm Quang đành rước chuyện sáng sủa ni kể lại qua quýt mang lại cô nghe một chút ít. Nghe kết thúc, Vân Tử Lăng cực kỳ chấn động.
“Em chuồn yên ủi một chút ít đi!”
Thấy vậy, Vân Tử Lăng đứng lên, tức thời tăng trưởng lầu.
Khi cô Open phòng nghỉ chủ yếu, rèm cửa ngõ của căn chống đều bị lôi ra, cả căn chống sặc sụa hương thơm dung dịch lá.
“Tạch” một giờ, Vân Tử Lăng nhảy công tắc nguồn. Hoắc Hình ảnh Quân ngồi bên trên sô trộn, nhập tay ráng điếu dung dịch. Nhưng cái gạt tàn trước mặt mày anh vẫn lênh láng tàn dung dịch.
Vân Tử Lăng khẽ cau mi, bước cho tới, ráng lấy điếu dung dịch nhập tay anh, tiếp sau đó ấn xuống bàn rồi rời khỏi ngoài.
Hoắc Hình ảnh Quân giật thột ngấc đầu nhìn cô.
Vân Tử Lăng ko nhằm ý cho tới anh, đặt chân đến và ngỏ rèm cửa ngõ đi ra. Sau bại, ngỏ toàn bộ những hành lang cửa số. Không khí trong sạch tràn nhập và một khi. Xong việc này, cô lại cho tới trước mặt mày anh.
Hoắc Hình ảnh Quân nhìn cô, cười cợt nói: “Về rồi à?”
Vân Tử Lăng ko trình bày gì, thời điểm hiện tại, ngoài tiếng động trầm và khác biệt của anh ý thì khó khăn hoàn toàn có thể phân biệt được đem nhân tố này không giống. Tuy nhiên cô biết trong tâm anh đang được không dễ chịu.
Cô ko trình bày gì, tuy nhiên bước cho tới, đùng một phát ôm siết lấy anh nhập lòng.
Hoắc Hình ảnh Quân giật thột, nửa đằm thắm bên trên nhờ vào ngực cô.
Đột nhiên, giờ tim đập mạnh mẽ của cô truyền cho tới một cơ hội mạnh mẽ và uy lực.
Cô đứng trước mặt mày anh, vòng đeo tay ôm anh và nhẹ dịu lên tiếng: “Có em đây!”
Trái tim của Hoắc Hình ảnh Quân tương tự như bị cái gì bại vấp mạnh nhập.
Anh người sử dụng nhị tay ôm chặt eo cô, vùi cả mặt mày nhập ngực cô, tiếng nói dường như cực kỳ suy sụp: “Anh vẫn luôn luôn nghĩ… Anh suy nghĩ trên đây đơn giản kín đáo của 1 mình u anh, tuy nhiên anh ko ngờ rằng, ông ấy từ trên đầu vẫn biết không còn từng chuyện, thảo nào ông ấy trước đó chưa từng tò lần Hi Vân là ai, thảo nào ông ấy đều biết rõ từng chuyện sai trái khoáy Vân Tử Diễm thực hiện tuy nhiên đều coi như đôi mắt ko thấy, hóa đi ra ông ấy đều biết rõ từng thứ…”
“Ảnh Quân…” Vân Tử Lăng khá dời chuồn nơi khác, rồi ôm mặt mày anh nhìn anh: “Mặc cho dù em ko rõ ràng quy trình của chuyện này, tuy nhiên em tin cậy tía anh không tồn tại ác ý, bao nhiêu trong năm này anh đã và đang thấy, tía luôn luôn ăn ở đảm bảo chất lượng với em!”
Hoắc Hình ảnh Quân nhìn cô ko trình bày gì.
“Mặc cho dù em ko rõ ràng, u anh vì như thế đồ vật gi tuy nhiên đòi hỏi anh cưới Hi Vân, tuy nhiên em cảm nhận thấy tía tuy vậy biết đằm thắm phận của Hi Vân, ông ấy lựa chọn ko trình bày chắc hẳn rằng trong tâm nên hợp lý tự này bại, về phần tía, tính cơ hội của ông ấy, em tin cậy anh hoàn toàn có thể thấy rõ rộng lớn em, những trong năm này còn nếu như không nên sự ưu tiên của tía, anh suy nghĩ em còn hoàn toàn có thể sinh sống nhập nhà đất của anh được không?”
Hoắc Hình ảnh Quân cười cợt khổ: “Đây mới mẻ là chuyện khiến cho anh tăng khổ cực, rốt viên chúng ta đang được lấp lấp liếm điều gì? Tại sao ko thể mang lại anh biết?”
Vân Tử Lăng ko trình bày gì. Bởi vì như thế cô cũng ko thể đoán đi ra Hi Vân là ai. Nhưng cô đem một chút ít chắc hẳn rằng rằng. Đó là căn nhà chúng ta Hoắc chắc chắn đem nợ với Hi Vân. Món nợ này mới mẻ khiến cho Khúc Tịnh Kỳ vạc điên. Món nợ này mới mẻ khiến cho Hoắc Chấn Vũ chọn lựa cách lạng lẽ.
“Đừng suy nghĩ nữa, thiệt sự tuy nhiên trình bày, em cảm nhận thấy Hi Vân cũng ko tệ 1 chút nào, cô tớ đơn giản vượt lên trước yêu thương anh, tuy nhiên cho tới lúc này cô tớ vẫn ko làm cái gi thương tổn cho tới em. Còn u của anh… Em suy nghĩ, chỉ việc anh kiên quyết định, bà ấy cũng ko cơ hội này tách tách được, em của thời điểm hiện tại cũng không tồn tại tâm tư tình cảm tranh tài, nên trả thù hằn vẫn trả thù hằn rồi, người này nên trừng trị cũng đã biết thành trừng trị. Bây giờ em chỉ ham muốn nằm trong anh sinh sống thiệt đảm bảo chất lượng, tận mắt chứng kiến Đa Đa tăng trưởng và coi anh Niệm Quang phục sinh đảm bảo chất lượng, điều này cần thiết rộng lớn bất kể điều gì!”
Hoắc Hình ảnh Quân nhìn cô, góc nhìn lênh láng trìu mến. Một giây tiếp theo sau, anh vực dậy và ôm cô nhập lòng. Anh ko trình bày gì, tuy nhiên độ mạnh ôm cô rõ nét vẫn tăng thêm. Mà đúng khi này, điện thoại cảm ứng thông minh địa hình của anh ý đùng một phát vang lên.
Vân Tử Lăng nhẹ dịu đẩy anh đi ra, nhắc nhở anh điện thoại cảm ứng thông minh đang được sụp đổ chuông.
Hoắc Hình ảnh Quân vạn bất đắc dĩ buông cô đi ra, lấy điện thoại cảm ứng thông minh địa hình đi ra, là Quách Sở Tiêu gọi cho tới.
“Alo!”
“Hoắc tổng, cô Hi Vân bị rước chuồn rồi, là… Mẹ anh đích đằm thắm bố trí người tới!”
Hoắc Hình ảnh Quân ko trình bày gì, vẻ mặt mày âm u bên trên khuôn mặt mày càng trở thành xấu đi.
“Hoắc tổng…”
“Ha!”
Người con trai cười cợt giá buốt một giờ. Một kể từ giản dị biểu diễn miêu tả sự coi thường miệt thiệt sắc bén và sống động. Ngay tức thời, anh tắt máy.
Vân Tử Lăng nhìn sắc mặt mày ko đảm bảo chất lượng của anh ý, đem chút lo ngại hỏi: “Sao vậy? Có nên vẫn xẩy ra chuyện gì không?”
Hoắc Hình ảnh Quân nhìn vẻ mặt mày lo ngại của Vân Tử Lăng, vươn ngón tay mỏng manh manh sờ sờ má cô, trầm giọng nói: “Không sao, tất cả chúng ta xuống lầu ăn cơm trắng nhé?”
Nói kết thúc ngay tắp lự ôm vai cô trở xuống lầu.
Xem thêm: dị thế thần cấp giám thưởng đại sư
Vân Tử Lăng ko trình bày gì, liếc nhìn anh, chỉ thấy toàn cỗ khuôn mặt mày của những người con trai đều phủ một tấm cừu địch mỏng manh manh, dáng vẻ người miếng khảnh và trực tiếp tắp của anh ý choàng lên một cảm hứng ớn giá buốt khó khăn miêu tả. Lúc này, cô ko lấp liếm được đem chút lo ngại. Rốt cuộc nhập điện thoại cảm ứng thông minh vẫn trình bày gì?
Hoắc Hình ảnh Quân ko trình bày gì, tuy nhiên chừng cong của môi mỏng manh càng sâu sắc, bóng người nhập đôi mắt cũng càng sâu sắc. Hành động này đầy đủ nhanh! Quả nhiên, đấy là phong thái của tía anh.
Hoặc là ko đi ra tay.
Bình luận