tình yêu của anh tôi không dám nhận

“Kiều Phương Hạ.”

Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức dỗi, khiến cho cô trở lên trên tươi tỉnh, phanh đôi mắt đi ra phát hiện một hai con mắt âm hiểm.

Bạn đang xem: tình yêu của anh tôi không dám nhận

Cô ngẩn đi ra tổn thất giây, mới nhất nhìn thấy bản thân đang được phía trên nệm của Lệ Đình Tuấn.

Sau đợt bạo ngược tối qua loa, toàn đằm thắm khung người Kiều Phương Hạ không tồn tại ở đâu là ko xanh rớt tím, bên trên xương quai xanh rớt trải giàn giụa vệt đỏ lòm, ánh nhìn Lệ Đình Tuấn đụng chạm vô đằm thắm thể nhỏ nhắn của cô ấy, tuỳ nhi đùng một cái nhíu chặt, tiếp sau đó kéo chăn ném lên trên người cô.

Lúc này Kiều Phương Hạ mới nhất hoảng hoảng trốn vô vào chăn, hai con mắt xanh ngắt của cô ấy đùng một cái bị tương đối nước thực hiện lúc nào cũng ẩm ướt.

Cô nhận ra Lệ Đình Tuấn vực lên, ko nhìn cô lấy một chiếc nhưng mà chuồn vô chống tắm, đem chút ko biết làm thế nào gọi anh một tiếng: “Anh.”

Giọng rằng vừa phải rơi xuống, ánh nhìn Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?”

Bởi vì thế tiếng nói của anh ấy vượt lên trên giá buốt lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến cho trong tâm lập cập rẩy, tiếp sau đó hoảng loàn thay cho đổi: “Cậu mái ấm.”

Tối qua loa Khi cô về mái ấm thì bị hớt tóc năng lượng điện, còn ko thực hiện rõ ràng xẩy ra chuyện gì thì Lệ Đình Tuấn đang được bắt lấy cô lôi vô vào chống.

Cô ko biết anh tợp say thường hay bị làm thế nào, vô bóng tối chỉ gửi thấy mùi hương rượi nhưng mà mùi hương huyết tanh tưởi thanh nhàn nhạt nhẽo.

Cô chống đối than khóc, tuy nhiên mức độ lực Lệ Đình Tuấn mạnh kinh người, tựa như một dã thú tổn thất chuồn lý trí vậy, dày vò cô cho tới ngất chuồn.

Bây giờ chuyện đang được xẩy ra rồi, chuyện tối qua loa tựa như một cơn ác nằm mê vậy, toàn đằm thắm cô đau nhức, xương cốt rời rã tựa như bị tiến công một trận vậy.

Cô đang được mong muốn lý giải, đùng một cái nhận ra phần bụng giàn giụa mức độ sinh sống của Lệ Đình Tuấn, vậy và lại mang trong mình một vết huyết lâu năm chừng mươi bao nhiêu phân.

Còn ko rất rõ, Lệ Đình Tuấn đang được xoay người tiếp cận mép nệm, giơ tay, bóp lấy loại cằm nhỏ nhắn của cô ấy, trầm giọng nói: “Kiều Phương Hạ, cô nhận định rằng cô sử dụng loại cách thức này thì tôi rất có thể buông tha mang lại cô sao?”

“Không cần, em…” Kiều Phương Hạ hoảng loàn phủ tấp tểnh.

Còn ko rằng hoàn thành, nhận ra vô đôi mắt Lệ Đình Tuấn đem tổn thất phần kinh tởm.

Kiều Phương Hạ nhận ra vẻ mặt mũi ko hề che chắn của anh ấy, trái khoáy tim chùng xuống, ngẩn đi ra.

Xem thêm: chỉ mình em

Ngoài cửa ngõ, đùng một cái truyền cho tới tiếng nói không thể tinh được của bà Trần: “Đây ko cần là ăn mặc quần áo của cô ấy mái ấm sao? Sao lại ở ngoài cửa ngõ thế này?”

Lệ Đình Tuấn buông Kiều Phương Hạ đi ra, tảo người thẳng lấy một chiếc áo sơ-mi ném mang lại Kiều Phương Hạ, trầm giọng nói: “Mặc vô, ra bên ngoài.”

Bây giờ anh bảo cô ra bên ngoài sao?

Nhưng bên phía ngoài toàn là kẻ, người xem sẽ thấy.

Mặc mặc dù rằng cô và Lệ Đình Tuấn trọn vẹn ko cần là bạn bè cật ruột, tuy nhiên xấp xỉ mái ấm chúng ta Lệ ai nhưng mà ko biết, u cô An Phương Diệp là tình nhân của tía Lệ Đình Tuấn chứ.

Kiều Phương Hạ hoảng loàn ko kiểm soát được lập cập rẩy, nước đôi mắt thẳng rơi xuống.

Cô kéo lấy cánh tay Lệ Đình Tuấn, nhẹ nhõm giọng cầu xin: “Anh, anh nghe em lý giải được không? Tối qua loa em…”

Lệ Đình Tuấn hung hãn hất tay cô đi ra, khuôn mặt tràn trề giá buốt lùng: “Kiều Phương Hạ, cô thiệt là ti tiện tựa như u cô vậy.”

Kiều Phương Hạ bị hất đi ra té về nệm, xương cốt đau đớn tựa như bị lung lắc.

Sau cơ điều khiến cho người tớ nhức lòng rộng lớn đó là lời nói anh vừa phải rằng.

Chuyện của tía u, trước khi cô còn nhỏ, ko thể hiểu cũng ko thể nhúng tay, cô chỉ lưu giữ cô luôn luôn khóc nài tía u chớ ly hít, tuy nhiên chúng ta vẫn ly hít.

Khi u trả cô cho tới mái ấm chúng ta Lệ, cô chẳng qua loa mới chỉ sáu tuổi tác, mái ấm chúng ta Lệ ko tiêu thụ chúng ta, u nhằm cô chuồn hót nọt người thanh niên giá buốt như băng này, khiến cho u con cái chúng ta đem vị trí vô mái ấm chúng ta Lệ, cho nên vì vậy cô tuân theo.

Cô biết, Lệ Đình Tuấn vẫn luôn luôn ko quí cô, ghét bỏ cô tựa như một con cái sâu sắc bám lấy anh vậy.

Nhưng mặc dù bạn dạng tính anh đem lãnh đạm, cũng ko khi nào sử dụng thái phỏng ghét bỏ quăng quật này nhằm đối đãi với cô.

Xem thêm: gả cho nhiếp chính vương

Kiều Phương Hạ ko biết rốt cuộc là ở đâu xẩy ra yếu tố, cô cũng không hiểu nhiều tại vì sao chỉ qua loa bao nhiêu ngày ko gặp gỡ nhưng mà Lệ Đình Tuấn lại trở thành thế này. Rõ ràng đợt trước tách chuồn, anh còn rằng tiếp tục đem về số bánh nhưng mà cô quí.

“Cho cô mươi giây. Cút ra bên ngoài.”

Lệ Đình Tuấn nghiến rằng, trầm lời nói với cô.