than em mum mim lai tron tron luc cung chanh banh luc ti hon

CUỘC CHIA TAY CỦA NHỮNG CON BÚP BÊ​

Bạn đang xem: than em mum mim lai tron tron luc cung chanh banh luc ti hon

Mẹ tôi, giọng khan quánh, kể từ nhập mùng rằng vọng ra:

- Thôi, nhị đứa liệu nhưng mà rước phân tách trang bị đùa rời khỏi cút.

Vừa nghe thấy thế, em tôi bất giác run rẩy lên lập cập, kinh hoàng đem cặp đôi mắt vô vọng nhìn tôi. Cặp đôi mắt đen sì của em thời điểm hiện nay buồn thăm hỏi thẳm, nhị bờ mi tiếp tục sưng mọng lên vì thế khóc nhiều. 

Đêm qua chuyện, khi nào là chợt tỉnh, tôi cũng nghe giờ đồng hồ nức nở, tức tưởi của em. Tôi cứ cần cắm chặt môi nhằm ngoài nhảy lên giờ đồng hồ khóc vĩ đại, tuy nhiên nước đôi mắt cứ tuôn rời khỏi như suối, đầm đìa váy cả gối và hai tay áo.

Sáng ni dậy sớm, tôi khẽ Open rón nhón nhén rời khỏi vườn, ngồi xuống gốc cây hồng xiêm. Chợt thấy động hâu phương, tôi cù lại: em tôi tiếp tục theo đuổi rời khỏi kể từ khi nào là. Em lặng lẽ bịa tay lên vai tôi. Tôi kéo em ngồi xuống và khẽ vuốt lên mái đầu.

Chúng tôi cứ ngồi lặng vì vậy. Đằng tấp nập, trời hửng dần dần. Những nhành hoa thược dược nhập vườn tiếp tục thông thoáng hiện nay nhập mùng sương sớm và chính thức phô trương đôi cánh tỏa nắng rực rỡ của tớ. Lũ chim sâu nhảy nhót bên trên cành và chiêm chiếp kêu. Ngoài lối, giờ đồng hồ xe cộ máy, giờ đồng hồ xe hơi và giờ đồng hồ thủ thỉ của những người dân cút chợ từng khi một ríu ran. Cảnh vật vẫn tiếp tục như ngày qua, hôm tê liệt thôi nhưng mà sao tai ương giáng xuống đầu đồng đội tôi u ám thế này.

Gia đình tôi khá fake. Anh em tôi vô cùng thương nhau. Phải rằng em tôi vô cùng ngoan ngoãn. Nó lại khéo hoa tay nữa. Hồi còn học tập lớp Năm, sở hữu phiên tôi cút đá bóng, bị xoạc một miếng áo vô cùng vĩ đại. Sợ u tiến công, tôi cứ ngồi lì ngoài bến bãi không đủ can đảm về. Nghe lũ chúng ta tôi truyền tai, em tiếp tục rước kim đã cho thấy tận Sảnh chuyển động. Nó bảo:

- Anh toá áo rời khỏi, em vá lại mang đến. Em vá khéo, u ko hiểu rằng đâu.

Nhìn bàn tay miếng mai của em dịu dàng êm ả đem mũi kim thoăn thoắt, không hiểu biết sao tôi thấy ăn năn vượt lên trước. Lâu ni, mải hí hửng đùa bè chúng ta, chẳng khi nào là tôi lưu ý cho tới em... Từ đấy, chiều nào là tôi cũng cút đón em. Chúng tôi tóm tay nhau vừa phải cút, vừa phải truyện trò.

Vậy nhưng mà giờ phía trên, đồng đội tôi chuẩn bị cần xa xôi nhau. cũng có thể xa xôi nhau mãi mãi. Lạy trời phía trên chỉ là 1 trong những niềm mơ ước. Một niềm mơ ước thôi.

Nhưng ko, phổ biến dép lẹp xẹp nhập ngôi nhà và giờ đồng hồ u tôi:

- Thằng Thành, con cái Thủy đâu?

Chúng tôi giật thột, líu lo dắt nhau vùng lên.

- Đem phân tách trang bị đùa rời khỏi đi! - Mẹ tôi rời khỏi mệnh lệnh.

Thủy há vĩ đại hai con mắt như người rơi rụng hồn, loạng choạng dính vào cánh tay tôi. Dìu em nhập vào ngôi nhà, tôi bảo:

- Không cần phân tách nữa. Anh mang đến em vớ.

Tôi nhắc nhở lại nhị tía phiên, Thủy mới mẻ giật thột nhìn xuống. Em buồn buồn phiền nhấp lên xuống đầu:

- Không, em ko lấy. Em nhằm lại không còn mang đến anh.

- Lằng nhằng mãi. Chia ra! - Mẹ tôi quát tháo và tức giận trở về phía cổng.

Em tôi sụt sịt bảo:

- Thôi thì anh cứ chia nhỏ ra vậy.

Đồ đùa của Cửa Hàng chúng tôi chẳng có không ít. Tôi dành riêng đa số mang đến em: cỗ tú lơ khơ, bàn hải mã, những con cái ốc hải dương và cỗ chỉ màu sắc. Thủy chẳng quan hoài cho tới chuyện tê liệt, đôi mắt nó cứ ráo hoảnh, nhìn nhập không gian, thỉnh phảng phất lại nấc lên khe khẽ. Nhưng Lúc tôi vừa phải lấy nhị con cái búp bê kể từ ở bên trong tủ rời khỏi, bịa thanh lịch nhị phía thì em đột tru tréo lên phẫn nộ dữ:

- Anh lại phân tách rẽ con cái Vệ Sĩ với con cái Em Nhỏ rời khỏi à? Sao anh ác thế!

Tôi nhìn em buồn bã:

- Thì anh tiếp tục rằng với em rồi. Anh mang đến em toàn bộ.

Tôi bịa con cái Vệ Sĩ nhập cạnh con cái Em Nhỏ thân ái gò trang bị đùa của Thủy. Cặp đôi mắt em nhẹ nhõm lại, tuy nhiên chợt nghĩ về rời khỏi điều gì, em lại kêu lên:

- Nhưng vì vậy lấy ai gác tối mang đến anh?

Tôi nhếch mép cười cợt đắng cay. Trước phía trên, sở hữu thời gian tôi toàn ham mê ngủ thấy yêu tinh. Thủy bảo: "Để em bắt con cái Vệ Sĩ gác mang đến anh".

Em buộc con cái dao díp vào sườn lưng con cái búp bê rộng lớn và đặt tại đầu chóng tôi. Đêm ấy, tôi ko nằm mơ thấy yêu tinh nữa. Từ đấy, tối tối, sau khoản thời gian học tập hoàn thành bài xích, Thủy lại "võ trang" cho con cái Vệ Sĩ và rước đặt lên trên đầu chóng tôi. Buổi sáng sủa, em toá dao rời khỏi, bịa nó về vị trí cũ, cạnh con cái Em Nhỏ. Hai con cái quàng tay lên vai nhau, ghé nguồn vào nhau thân ái thiết. Từ Lúc về ngôi nhà tôi, bọn chúng không phải xa xôi nhau ngày nào là, nên giờ đây thấy tôi rước phân tách bọn chúng rời khỏi, Thủy ko chịu đựng đựng nổi. Chúng tôi cứ ngồi thừ rời khỏi, chẳng ham muốn phân tách bôi cũng chẳng ham muốn thu lại nữa. Một lát sau, em tôi rước bịa nhị con cái búp bê về vị trí cũ. Chúng lại thân ái thiết quàng tay lên vai nhau và chăm sóc ngước nhìn Cửa Hàng chúng tôi. Thủy đột trở thành hí hửng vẻ:

- Anh coi bọn chúng đang được cười cợt kìa!

Tôi cố sung sướng theo đuổi em, tuy nhiên nước đôi mắt tiếp tục ứa rời khỏi.

Bỗng Thủy lại xịu mặt mũi xuống:

- Sao tía mãi ko về nhỉ? Như vậy là em ko được kính chào tía trước lúc cút.

Tôi nhìn thanh lịch cửa ngõ chống tía. Mấy ngày rồi, tía vẫn biệt tăm. Tôi xót xa xôi nhìn em. Bao giờ nó cũng chu đáo và hiếu hạnh vì vậy. 

Xem thêm: lời bài hát love to sing we wish you a merry christmas

- Hay anh dẫn em cho tới ngôi trường một thời gian.

Tôi vùng lên, lấy cái khăn mặt mũi đầm đìa đem mang đến em. Thủy vệ sinh nước đôi mắt rồi soi gương, chải lại tóc. Anh em tôi dẫn nhau rời khỏi lối. Em tóm chặt tay tôi và nép sát nhập giống như những ngày còn nhỏ. Chúng tôi cút lờ đờ đủng đỉnh bên trên tuyến phố khu đất đỏ lòe thân thuộc của thị xã quê nhà. Đôi khi, đùng một cái em tạm dừng, đôi mắt cứ nhìn nhức đáu vào một trong những gốc cây hay là một cái ngôi nhà nào là tê liệt, toàn những cảnh thân thuộc bên trên tuyến phố Cửa Hàng chúng tôi đã từng đi lại sản phẩm ngàn phiên kể từ thuở thơ dại.

Gần trưa, Cửa Hàng chúng tôi mới mẻ rời khỏi cho tới ngôi trường học tập. Tôi dẫn em tới trường 4B. Cô giáo Tâm đang được giảng bài xích. Chúng tôi đứng nép vào một trong những gốc cây trước lớp. Em cắm chặt môi vắng lặng, đôi mắt lại đăm đăm nhìn từng Sảnh ngôi trường, kể từ cột cờ cho tới tấm bảng tin tưởng và những vạch than thở vẽ dù ăn quan trên hè gạch ốp. Rồi em nhảy lên khóc thút thít.

- Ôi, em Thủy! - Tiếng kêu sửng bức của giáo viên thực hiện tôi giật thột.

Em tôi lao vào lớp:

- Thưa cô, em cho tới kính chào cô... - Thủy nức nở.

Cô Tâm ôm chặt lấy em:

- Cô biết chuyện rồi. Cô thương em lắm!

Và cô cù xuống lớp:

- Ba u chúng ta Thủy quăng quật nhau. Thủy cần xa xôi lớp tao, theo đuổi u về quê nước ngoài.

Một giờ đồng hồ "ồ" nổi lên không thể tinh được. Cả lớp sững sờ. Đã phổ biến khóc thút thít của bao nhiêu đứa bạn tri kỷ. Vài đứa bạo dạn quăng quật ghế ngồi, tăng trưởng tóm tay em tôi như chẳng ham muốn tách. Toàn những chúng ta tiến công chuyền, tiến công chắt, có được cái kẹo, trái khoáy táo cũng đề dành riêng phần nhau nhập xuyên suốt bao nhiêu năm vừa qua...

Cô giáo Tâm gỡ tay Thủy, đi đi lại lại phía bục, há cặp lấy một quyển buột cùng theo với cái cây bút máy nắp vàng đem mang đến em tôi và nói:

- Cô tặng em. Về ngôi trường mới mẻ, em nỗ lực tiếp thu kiến thức nhé!

Em bịa hấp tấp quyển buột và cây cây bút lên bàn:

- Thưa cô, em không đủ can đảm nhận... em ko được đến lớp nữa.

- Sao vậy? - Cô Tâm sửng bức.

- Nhà bà nước ngoài em không ở gần ngôi trường học tập lắm. Mẹ em bảo tiếp tục buôn mang đến em một thúng trái cây nhằm rời khỏi chợ ngồi buôn bán.

"Trời ơi!", giáo viên tái mét mặt mũi và nước đôi mắt giàn giụa. Lũ nhỏ cũng khóc từng khi một to nhiều hơn. Cuối nằm trong, kinh thực hiện tác động cho tới giờ học tập, em tôi ngửng đầu lên, nức nở:

- Thôi, em kính chào cô ở lại. Chào toàn bộ chúng ta, tôi cút.

Tôi dắt em thoát khỏi lớp. đa phần thầy cô ngừng giảng bài xích, ái quan ngại nhìn theo đuổi Cửa Hàng chúng tôi. Ra ngoài ngôi trường, tôi không thể tinh được thấy người xem vẫn đi đi lại lại thông thường và nắng nóng vẫn vàng ươm quấn lên cảnh vật.

Vừa cho tới ngôi nhà, tôi tiếp tục bắt gặp một con xe chuyên chở đỗ trước cổng. Mấy người láng giềng đang được chung u tôi khuân đồ đạc và vật dụng lên xe cộ. 

Cuộc chia ly đột ngột vượt lên trước. Thủy như người rơi rụng hồn, mặt mũi tái mét xanh lơ như tàu lá. Em chạy hấp tấp nhập vào ngôi nhà há hòm trang bị đùa của chính nó rời khỏi. Hai con cái búp bê tôi tiếp tục bịa gọn gàng nhập vào tê liệt. Thủy lấy con cái Vệ Sĩ rời khỏi đặt lên trên chóng tôi, rồi đột ôm ghì lấy con cái búp bê, hít gấp rút lên trên bề mặt nó và thì thào:

- Vệ Sĩ thân ái yêu thương ở lại nhé! Tại lại gác mang đến anh tao ngủ nhé! Xa mi, con cái Em Nhỏ tiếp tục buồn lắm đấy, tuy nhiên biết thực hiện thế nào là...

Em khóc nức lên và chạy lại tóm lấy tay tôi dặn dò dò:

- Anh ơi! Bao giờ áo anh sở hữu rách nát, anh tìm tới vị trí em, em vá mang đến anh, anh nhé...

Tôi khóc nấc lên. Mẹ tôi kể từ ngoài cút nhập. Mẹ vuốt tóc tôi và nhẹ dịu dìu đi em Thủy:

- Đi thôi con cái.

Qua màng nước đôi mắt, tôi nhìn theo đuổi u và em trèo lên. bất ngờ em lại tụt xuống chạy về phía tôi, tay ôm con cái búp bê. Em cút nhanh chóng về cái chóng, bịa con cái Em Nhỏ quàng tay nhập con cái Vệ Sĩ.

- Em nhằm này lại - Giọng em ráo hoảnh - Anh cần hứa với em ko lúc nào nhằm bọn chúng nó ngồi xa cách nhau. Anh lưu giữ chưa? Anh hứa cút.

- Anh xin xỏ hứa.

Tôi mếu máo vấn đáp và đứng như chôn chân xuống khu đất, nhìn theo đuổi cái bóng bé xíu nhỏ xiêu lòng của em tôi trèo lên xe cộ. Chiếc xe tải lớn rồ máy, lao rời khỏi lối và phóng cút rơi rụng mút hút.

Câu hỏi: Chia tay u và em, Thành tiếp tục cù vào trong nhà và ghi lại xúc cảm của tớ nhập một cuốn nhật kí. Thử vào vai Thành, em hãy tưởng tượng và ghi lài trng nhật kí tê liệt.

Xem thêm: lời bài hát b ray lửng lơ