nhà có manh thê cưng chiều

Chương 397: Anh Cá Là Trong Lòng Em Còn Anh

Mục Đình Sâm tách vận tốc xe cộ xuống, chừng như anh
không thích đem cô về mái ấm vượt lên trước nhanh: “Anh tiếp tục không

Bạn đang xem: nhà có manh thê cưng chiều

buông vứt em, anh vẫn thưa kể từ sớm rồi.”

Ôn Ngôn cười cợt trào phúng: “Anh chớ thực hiện tôi buồn
cười cợt nữa, tôi đã và đang thưa kể từ sóm là nhì bọn chúng ta
ko thể cho tới cùng nhau. Tôi vẫn mong muốn trốn ngoài anh từ
lâu, giờ đây trở ngại lắm vừa mới được như mong muốn nguyện, thì
tại vì sao tôi lại cần tự động nhảy vào trong chảo lửa đợt nữa? Tôi
quá nhận nếu như không tồn tại anh thì tiếp tục không tồn tại tôi của
ngày thời điểm ngày hôm nay, anh từng mang đến tôi thật nhiều loại mà
người không giống không tồn tại được bao hàm cả tổn thương
lớn số 1. Anh với tư cơ hội gì nhằm thưa với tôi những câu
thưa kia? Anh sợ hãi bị tiêu diệt tình nhân tôi rồi fake thực hiện người đảm bảo chất lượng nhận
nuôi tôi, thậm chí là còn kết duyên với tôi… anh mong muốn gì
chứ? Anh toan thực hiện thế chú tâm hồn được thanh thản
sao? Anh thanh thoát rồi, còn tôi thì sao? Ba tôi thì
sao? Ngoại trừ nhì chữ “tội đồ” thì tía tôi ko nhằm lại

bất cứ cái gì, tôi lấy gì nhằm buông bỏ mang đến anh?”

Ánh đôi mắt phức tạp vô bóng tối của Mục Đình Sâm

giao mẻ với tâm lý của anh ấy, tiếng nói vơi dàng

của anh xen lộn nhức khổ: “Thì rời khỏi anh vô đôi mắt em là

một kẻ cường bạo không tồn tại dung dịch trị như vậy?”

Ôn Ngôn ko chút bởi dự trả lời: “Không sai.”

Mục Đình Sâm cũng không thể gì nhằm thưa, anh ngừng xe

ở một phía hàng không người hỗ tương.

Sau một khoảng chừng yên lặng ngắn ngủi ngủi, Ôn Ngôn giá buốt lẽo
nói: “Tôi vẫn phân tích ràng vì vậy rồi, tôi nghĩ về là chúng
tớ cũng không thể gì nhằm thưa cùng nhau nữa. Sau này
anh cứ lên đường bên trên Dương Quan Đạo của anh ấy, còn thôi thì

bước bên trên cầu Độc Mộc của tôi.”

Cô ko hề hiểu rằng thời điểm hiện nay vô tim của Mục Đình
Sâm đang được trào dơ lên các mùa sóng rộng lớn. Anh từng
nghĩ về cho tới việc sử dụng cách thức thô bạo nhất nhằm mang
cô về Đề Đô rồi nhốt cô mặt mày anh, tuy nhiên lại mâu
thuẫn với ý mong muốn với cùng 1 cuộc sống thường ngày bình yên lặng nằm trong cô,

khiến anh ko nỡ ăn ở với cô như vậy…

Sau nằm trong vẫn chính là lý trí cướp thế thượng phong, Mục
Đình Sâm dần dần điềm đạm lại: “Anh ko tin tưởng là em có

thể trọn vẹn tách đứt mối liên hệ với anh, anh cá là trong

lòng em vẫn còn đấy anh.”

Anh vô cùng mạnh mẽ và tự tin về điều này vì thế đấy là thực sự.

Xem thêm: giá như mình đừng gặp gỡ truyện

Điều luôn luôn chứa đựng trong tim Ôn Ngôn bị anh đoán
được một cơ hội đơn giản và dễ dàng thực hiện cô ko khống chế
được tâm lý. Cô nỗ lực lưu giữ điềm đạm, thản
nhiên quá nhận: “Đúng vậy, anh thưa ko sail Trong
lòng tôi vẫn còn đấy anh vì thế mặc dù sao anh cũng chính là người nuôi
rộng lớn tôi, tôi từng coi anh là kẻ cần thiết nhất
vô cuộc sống tôi. Tôi đã và đang từ từ tiếp thu
chuyện tôi là bà xã của anh ấy, thậm chí… yêu thương anh. Chính vì
vậy nhưng mà tôi mới nhất ko rước những chuyện anh vẫn làm
công tía ra phía bên ngoài, nhưng mà mặc dù tiết lòi ra thì tôi cũng đấu
ko lại anh. Bây giờ điều tôi mong muốn là một trong điểm không
với anh, vì vậy tôi mới nhất thiệt sự giành được miếng đất
bình yên lặng, anh hiểu không? Đúng thiệt tôi ko đủ
quyết đoán nên giờ đây mới nhất còn dây dính ko dứt

với anh, tuy nhiên không nhiều rời khỏi tôi vẫn còn đấy tươi tỉnh.”

Mục Đình Sâm đùng một cái cười: “Ha… anh kinh khủng là phải
khiến cho em tuyệt vọng rồi. Em ở đâu thì anh tiếp tục ở bại, cho

tới lúc nào anh phát triển thành mảnh đất nền bình yên lặng của em.”

Anh thưa đoạn ngay tắp lự phát động xe cộ lại, như thể cuộc đối

thoại ban nãy ko chút tác động cho tới anh.

Ôn Ngôn ngạc nhiên vì thế anh không thể vẻ bạo ngược
như trước đó, là vấn đề gì vẫn khiến cho một người con trai cao
ngạo trở thành tùy tính như vậy? Không tức tức giận, không

nóng nảy.

Tới trước cửa ngõ tè khu vực, Ôn Ngôn không xoay đầu lại
nhưng mà bước xuống xe cộ. Ánh sáng sủa vượt lên trước nhòa nên cô không
thể thấy rõ rệt biểu cảm bên trên mặt mày anh. Thế tuy nhiên cô có
thể nghe rời khỏi được anh khá hạnh phúc và tự do qua loa ngữ
khí của anh ấy. Trong đầu anh ruốt cuộc đang được nghĩ về gì
vậy? Cô vẫn phân tích vì vậy rồi nhưng mà ko thể chọc tức

được anh, ngược lại anh còn coi như chưa xuất hiện gì xảy ra?

Đợi đến thời điểm cô tăng trưởng lầu, cô test nom rời khỏi phía bên ngoài thì

thấy xe cộ anh vẫn đổi thay đôi mắt vô mùng tối.

Ôn Ngôn cảm nhận thấy với chút hoảng loàn vì thế đoán không
rời khỏi anh đang được nghĩ về gì, còn tồn tại những lời nói ko rõ
ràng kia… thực hiện cô mong muốn mò mẫm hiểu tuy nhiên lại ko dám

tiến thêm 1 bước.

Hôm sau, cô tách ngoài mái ấm khi tám giờ rưỡi như thường
lệ. Ngay vào đúng thời điểm cô Open rời khỏi, hình hình họa của một bó
hoả hồng đỏ hỏn diễm bên trên khu đất đập vô đôi mắt cô. Bó hoa
này y chang với bó gửi cho tới tiệm bánh đợt trước nên
cô càng xác định cả nhì bó hoa đều bởi Mục Đình
Sâm gửi cho tới, vì thế đợt này anh ko gửi ẳn thời gian nhanh nữa,
bên trên tắm thiệp của bó hoa với ghi một loại chữ: “Chào

buồi sáng sủa, chúc em tâm lý hạnh phúc.”

Xem thêm: truyện cuộc sống hạnh phúc

Cuối câu còn tất nhiên tía chữ dragon cất cánh phượng múa
“Mục Đình Sâm”.

Cô ko biết anh đang được mong muốn giở trò gì, hoặc anh cảm
thấy sử dụng phương pháp này tiếp tục khiến cho cô gạt bỏ tai nạn thương tâm máy
cất cánh kia? Rồi cô tiếp tục coi như trước đó chưa từng xẩy ra chuyện
gì nhưng mà ngoan ngoãn ngoãn trở lại mặt mày anh? Nếu anh thật
sự nghĩ về vậy thì vượt lên trước ấu trĩ rồi, chỉ với vài ba bó hồng thì có
thể xóa lên đường vượt lên trước khứ tôi tệ là chuyện ko thẻ. Trong
lòng anh chắc hẳn rằng ko nghĩ về giản dị vì vậy, chỉ
là anh đang được thay đổi qua một sách lược không giống thôi, đại khái

là vậy…