Tên truyện :Miệng độc thành song.
Tác giả :Dung Quang
Bạn đang xem: miệng độc thành đôi
Thể loại : đô thị tình duyên, oan gia hoan hỉ, HE.
Tình trạng : Hoàn (73 chương + 10 phiên ngoại )
Trình tiên sinh độc mồm, mặt dạn mày dày, ấu trĩ, tai ngược, ngược thực là biến hóa dị của phái mạnh chủ yếu giới ngôn tình. Nhưng nhưng mà Tần đái thư vô cùng rộng lớn lượng, để giữ lại gìn chủ quyền toàn cầu, mặc dù sao cũng nên với người mất mát phiên bản thân thuộc. Vì vậy cô ra quyết định hàng phục Trình tiên sinh, một song mồm độc cứ thế nhưng mà trở thành.
—-
Câu chuyện kể về một vị tổng giám đốc của một doanh nghiệp lớn thiết kế nào đó vừa độc mồm vừa mặt dày lại ti bỉ vô sỉ Trình Lục Dương (thực chất chính là một vị tổng giám đốc có tình yêu thương lai láng đối với cấp dưới, tính cách tỉ mỉ biết quan hoài, biết nấu ăn, đep trai, kiếm tiền tốt và rất cuồng ngược) và một cô quản lí nghiệp vụ bộ phận bán hàng của một doanh nghiệp lớn bất động sản chỉ có bảy thành viên cũng mồm năm miệng mười, hung tợn chẳng kém, cô Tần Chân (thực chất chính là một gái vừa tự ti vừa đáng yêu thương tuy nhiên cũng đáng giận, bề ngoài hung dữ tuy nhiên tầm hồn mềm mại, rất cuồng ngược, bị thương hiệu tê liệt bới móc như vậy vẫn có thể thích được là hiểu rõ )
Nữ chính lên đường học lái xe cộ (mặc dù từ đầu tới cuối cô nàng chỉ toàn lên đường tàu điện ngầm) tuy nhiên vì sự lải nhải của ông thầy bụng phệ đầu hói quấy nhiễu làm tông vào đuôi xe cộ của vị tổng giám đốc nào đó.
Bởi vì đụng phải chiếc xe cộ đắt tiền mà cô nàng phải thấp thỏm lo lắng vô thời gian trá đợi phí sửa chửa chiếc xe cộ mang tới nhà.
Tần Chân nhìn số tiền mình phải trả mà há hốc mồm, cô lên đường làm tiền bổng phụ thân cộc phụ thân đồng, còn phải nuôi một nhà phụ thân miệng ăn cùng thẳng em trai học ở trường điểm, học phí đắt dọa người, bây giờ còn phải chi số tiền lớn để trả món nợ này, thiệt sự muốn triệt đường sống của cô nàng.
— “Có thể mua trả góp không?”
Trình Lục Dương giới hạn một chút: “Bao lâu?”
“Nửa năm được không…” Thấy đối phương sắc mặt mày khó khăn coi, Tần Chân vội vàng vàng sửa lại: “Năm mon, năm mon là được rồi… hoặc là tứ mon cũng rất được.”
Trình Lục Dương nín thinh một lúc, tĩnh lặng nom chằm chằm cô: “Thật quan ngại vượt lên trước, cô nhận định rằng tôi là người cùng cơ quan với cô? Trả góp? Cô mua sắm ngôi nhà hả?”—
Tần Chân từ tận sâu sắc vô tâm hồn coi thường bỉ thương hiệu phú nhị đại lại keo dán giấy kiệt như anh tớ, sau đó cô nhận thấy điện thoại từ anh chàng thư kí của vị tê liệt, bảo là số tiền này đáng lí phải vì thế mặt mày nhà trường chi trả mới đúng, thiệt là vị cứu tinh nghịch của cuộc đời cô.
Thế là Tần Chân hào phóng mời vị thư kí tê liệt một bữa, nhì người ăn uống đến hăng say, nói xấu cấp bên trên đến nước miếng văng đầy, đâu ngờ lại một trận bị bắt quả tang, coi rời khỏi vị thư kí nào đó khó sống yên ổn với thương hiệu cấp bên trên hẹp hòi rồi.
—“Tiểu nhân thỉnh an tổng giám đốc đại nhân khoan hồng đại lượng nhất thế giới”.
Kế tê liệt, Trình Lục Dương tiếp tục hừ rét mướt một tiếng: “Ai độc miệng?”
“Tôi độc mồm ạ.”
“Ai bụng dạ hiểm độc?”
“Tôi bụng dạ thâm độc ạ.”
“Ha ha, ko nên tôi là kẻ con cái của cầu vồng sao?”
“Vậy tôi đó là con cháu của cầu vồng!”—
Ai nói đến phía trên mới sực nhớ, tại sao lại gọi là người con cái của ao ước vồng a ? Bởi vì vị tổng giám đốc ‘cực kì’ có gu thẩm mỹ tê liệt, mỗi ngày sẽ mặc một bộ đồ, mỗi bộ sẽ là một màu sắc sự so sánh, màu vỏ quýt, màu xanh rì lục, màu xanh rì lam, màu đỏ chét , vân vân và mây mây…
Xem thêm: trọng sinh chi lãnh quân noãn tâm
Tần Chân khi ấy mới phát hiện, người này ko chỉ mồm thối, gu ăn mặc kì dị mà còn nữa cái tính tình ngang bướng đến lạ lùng nữa.
Vì nhất thời cãi nhau với thân phụ mình mà đòi tự bản thân thuộc phấn đấu ko muốn nhờ vào danh tiếng của lão già nữa, tự bản thân thuộc xách kiếm rời khỏi trận lên đường tìm kiếm hợp đồng, hên xui may rủi như thế nào lại hợp tác với doanh nghiệp lớn bé nhỏ của Tần Chân, người đàn ông thù mềm này còn chỉ đích thân thuộc cô đảm nhiệm hợp đồng này.
Ôi, lão mẹ ơi, cô nàng bị thương hiệu nham hiểm tê liệt hành hạ tới mức thảm ko thể tả.
Nhưng rồi, hợp tác với nhau mãi mãi cô mới phát hiện rời khỏi một số bí mật bản thân thuộc ko thể biết, anh xấu tính độc mồm bởi vì tử nhỏ bị thân phụ mẹ bỏ rơi, vứt bản thân thuộc mang đến ông ngoại nuôi ở vùng quê tận mười một năm, anh ăn mặc quái gở bởi vì anh bị mù màu, vô mắt anh chỉ còn lại màu trắng thâm tuy nhiên vì cái tính cao ngạo anh ko muốn ai biết được, anh đối xử cực kì tốt bụng đối với vị thư kí của mình mặc dù mặt mày ngoài ko bao giờ thừa nhận, anh quan hoài đến từ chi tiết nhỏ nhặt, có một trái tim thiện thương, thực chất là vô cứng ngoài mềm.
Sau câu chuyện Tần Chân ngộ rời khỏi được người bản thân thuộc yêu thương phương mười mấy năm trời chỉ là một thương hiệu ích kỉ, luôn luôn giày vò tình cảm cô vô nhiều năm trời khi đó quý khách hàng nữ chính mới phát hiện, thì rời khỏi làm quý khách hàng với thương hiệu độc mồm này cũng tốt lắm.
Khi cô bị ngất xỉu bên trên đường, anh tớ ôm lấy cô đến bệnh viện, chuyên nghiệp sóc cả tối, rồi biết cô tới tháng lại mua sắm sẵn một đống băng vệ sinh mang đến cô.
Khi nhức buồn vì biết được tin tưởng đối tượng thầm mến sắp kết thơm, anh đem cô về nhà mình khóc một trận rời khỏi hồn, dùng lời lẽ độc ác thức tỉnh cô, cùng cô uống rượu giải sầu, kết làm quý khách hàng bè.
Khi cô bị người xấu có ý định cưỡng hiếp, anh vứt bỏ cuộc họp nhanh chóng chóng báo cảnh sát, như người điên vọt tới chỗ cô, khi thấy cô bị thương hiệu tê liệt đả thương thì ko ngần ngại đánh thương hiệu đó một cú, còn dùng quan liêu hệ để thương hiệu tê liệt ở tù mọt xương.
Khi cô chọc giận anh, tuy nhiên vì sợ cô về khuya một mình anh vẫn chạy theo đuổi cô, để rồi đỡ dùm cô một nhát dao vì thương hiệu cướp.
Khi lên đường cùng nhau dưới mua sắm, cây dù lúc nào cũng nghiêng về cô, còn thì anh ướt một mảng.
Khi anh uống say cãi nhau cùng người nhà, cô bảo anh ngồi yên ổn ko nhúc nhích, anh sẽ ngồi thật thẳng tắp, ko dám rời lên đường nửa bước, nó như một đứa trẻ cố chấp ngồi vô màn mưa đợi cô.
Khi cô lên đường gặp đối tượng thầm mến từng bị anh coi thường bỉ, anh sẽ phát điên lên chạy đến mặt mày cạnh cô, mắng cô một trận rời khỏi trò, rồi bảo cô ngốc nghếch.
Khi cô bị thân phụ mẹ ép lên đường coi mắt, anh sẽ từ vô đám tinh nhanh vô ngành, ngàn chọn vạn tuyển để tìm được người phù hợp với cô nhất.
Nhưng mà Tần Chân của bây giờ, đã thích anh mất rồi. Thích từ những quan hoài nhỏ nhặt nhất của Trình Lục Dương, từ những lời nói độc miệng tuy nhiên thực chất đầy quan hoài nơm nớp lắng, từ cử chỉ đáng yêu thương như một đứa trẻ lớn xác khi anh uống say, thích cả sự mạnh mẽ vượt qua quýt quá khứ bi thương của anh, thích hết tất tần tật của anh, kể cả cái thói miệng thối đó.
Trình Lục Dương thần kinh thiệt thô, anh ko hiểu rõ tại sao lại quan hoài cô như vậy ? Không hiểu rõ dù là người hoàn hảo kích cỡ nào lên đường vào tay thì cũng ko xứng với Tần quản lí của anh, anh ko biết tại sao mỗi lần sắp xếp mang đến cô lên đường coi mắt thì kết quả cũng là anh ko viên mãn kéo cô rời khỏi về, ko biết vì sao nhức lòng cái ngốc nghếch của cô, ko biết vì sao khi nghĩ cô đã có người thích hợp mặt mày cạnh thì trái tim như trống rỗng.
—Anh tiếp tục xử sự chất lượng tốt với cô ấy chứ? Coi cô ấy cần thiết rộng lớn toàn bộ tất cả, nguyện quyết tử thời hạn thao tác nhằm ở mặt mày cô ấy, khi cô ấy nổi nóng cũng tiếp tục nhẫn nại dụ dỗ dành riêng cô ấy, hoàn toàn có thể thực hiện được việc này không? Nếu hoàn toàn có thể thực hiện được, anh xác lập bản thân cả đời đều nguyện thao tác này vì thế cô ấy sao?”
“Sức khỏe mạnh cô ấy ko chất lượng tốt lắm, từng phiên cho tới thời hạn hành kinh đều tiếp tục không dễ chịu, anh ghi nhớ nên cảm thông, kể một ngày dài lành lặn, chớ nhằm cô vượt lên trước nhọc mệt.”
“Cô ấy ý, với gì ko vui vẻ đều nuốt vô bụng, thông thường luôn luôn kính chào người bởi vì khuôn mặt tươi tắn mỉm cười sung sướng. Cho nên nếu như cô ấy tươi tắn mỉm cười vô cùng sung sướng với anh, ko kiên cố trong trái tim vẫn nghĩ về thế, anh nên chu đáo vô, để ý thêm thắt biểu cảm của cô ấy ấy, chớ khiến cho cô ấy dỗi hờn trở thành quen thuộc, như thế ko chất lượng tốt mang đến sức mạnh.”—
Một người thì cứ tự ti bản thân thuộc cùng đối phương là người của nhì thế giới, ko xứng với anh, một người thì sợ rằng khi bản thân thuộc mình thổ lộ thì cả nhì tức thì cả làm quý khách hàng cũng được, chuyện tình cứ dằng teo mãi ko thôi đến khi nữ chính quyết định cược một chuyến, cược Trình Lục Dương cũng thích Tần Chân cô.
Thế rồi cứ thuận theo đuổi tự nhiên, nhì người ở cùng cả nhà, và hiển nhiên đoạn sau là ngọt tới sâu sắc răng, tuy vậy vị tổng giám đốc tiên sinh nào đó cũng ko thoát khỏi cái thói quen thuộc độc mồm.
Khi lên đường về gặp thân phụ mẹ Trình Lục Dương, một màn con cái dâu sau này đả kích bố chồng chứng tỏ vật hợp theo đuổi loài, nồi sao thì nắp như vậy, Trình Tần thị cũng ko phải dạng vừa.
Xem thêm: lâu ngày không gặp
Rồi cả nhì đám cưới, có cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Cả nhì thương hiệu độc mồm chỉ có thể chịu được nhau đương nhiên là thành song để tránh để lại mầm họa mang đến nhân gian trá rồi.
Phiên ngoại ko tương quan đến nhân vật chính mà là về cặp song phụ, quý khách hàng thân thuộc nữ chính là một anh chàng quái men tình cờ nhặt được về, câu chuyện của nhì người này cũng đáng yêu thương ko kém.
Túm cái váy lại, bộ truyện này ko quá dài, tình tiết vừa đủ ko quá rắc rối, chết cười với nhiều màng xỉa xói, móc họng của anh phái mạnh chính, tính cách nhân vật độc đáo, phát âm truyện nhiều khi cười nhức cả mồm, cũng có vài tình tiết rơi nước mắt tuy nhiên đáng phát âm, truyện đem tính giải trí cao.
Bình luận