đường một chiều truyện

                                    
                                              

Trải qua loa bao nhiêu ngày điều chăm sóc, khung người Tưởng Mộ Tranh gần như là đang được phục sinh. Trình Diệc thì vẫn còn đó ăn vạ ở khám đa khoa, nghe phát biểu là rung rộng một cô chưng sĩ mới nhất cho tới.

"Khi nào là Trình Diệc xuất viện?" Lạc Táp chất vấn Tưởng Mộ Tranh.

Bạn đang xem: đường một chiều truyện

Tưởng Mộ Tranh đang được sấy tóc mang đến cô, ko nghe rõ ràng, "Em mới nhất phát biểu gì cơ?"

Lạc Táp phát biểu to lớn hơn: "Em phát biểu lúc nào Trình Diệc xuất viện, tất cả chúng ta bên nhau ăn bữa cơm trắng." Hiện bên trên trừ Phó Duyên Bác thì người cô cảm kích nhất đó là Trình Diệc.

Phó Duyên Bác tìm kiếm ra Tưởng Mộ Tranh và Trình Diệc rồi trả chúng ta về. Còn Trình Diệc thì luôn luôn ở nằm trong Tưởng Mộ Tranh vô rộng lớn 10 ngày tăm tối ấy.

Không đem nhị người chúng ta thì có lẽ rằng Tưởng Mộ Tranh thiệt sự ko quay trở lại được nữa.

Tưởng Mộ Tranh tắt máy sấy khô, vô chống ngay tắp lự an tĩnh lại, anh nói: "Hiện bên trên Trình Diệc không tồn tại thời hạn nhằm dông nhiều năm với bọn chúng bản thân đâu."

Lạc Táp suy đoán: "Không cần là anh ấy thực sự ham muốn theo đuổi xua đuổi cô bé xíu chưng sĩ kia?"

Bác sĩ cơ mới nhất vừa vặn chất lượng tốt nghiệp trong năm này, tầm vóc rất rất tỉnh bơ.

Tưởng Mộ Tranh: "Nào còn cần theo đuổi xua đuổi, cô bé xíu cơ vốn liếng đang được vô cùng sùng bái cậu tớ rồi."

Lạc Táp nói: "Cũng rất rất đem tướng tá phu thê với Trình Diệc."

Tưởng Mộ Tranh chứa chấp máy sấy khô, ôm cô vô vào lòng: "Hôm nào là Trình Diệc xuất viện, bắt cậu tớ chào tất cả chúng ta ăn cơm trắng ,còn nếu không cần nhờ việc này của anh ấy khiến cho cậu tớ nhập viện tĩnh chăm sóc bao nhiêu ngày thì làm thế nào đem thời cơ gặp gỡ được cô chưng sĩ cơ cơ chứ."

"Mời một giở cũng ko được, tối thiểu cần chào một 1 mon."

Tưởng Mộ Tranh cười: "Sao em còn ác rộng lớn anh thế này."

Anh cúi đầu thơm lên môi cô: "Hôm ni con cái đem động không?"

Xem thêm: không được yêu bạn thân

"Có động vài ba hình mẫu."

"Anh sờ bụng em chút."

"Chỉ được chấp nhận sờ bụng."

"Chắc chắn anh chỉ sờ bụng, anh là hình mẫu loại người háo sắc vì vậy sao?"

"Háo sắc hay là không trong tim anh tự vấn."

Hai phút sau.

"Tưởng Mộ Tranh, anh làm cái gi đấy!" Lạc Táp giẫm anh một chiếc.

Tay anh thứ tự theo đuổi bụng nhỏ chuồn trực tiếp xuống vùng dưới bên dưới, bịa ở trong phần thân thiện nhị chân cô.

Tưởng Mộ Tranh bày rời khỏi vẻ vô tội: "Anh không tồn tại làm cái gi nha, đâu cần em ko biết là anh bị viễn thị, sát quá nên anh tưởng sai là bụng em."

"..."

Lạc Táp lại đá anh một chiếc nữa, Tưởng Mộ Tranh vẫn đang được cười cợt. Nhưng không đủ can đảm khiến cho cô xúc động mạnh, anh vực dậy, nhét cô vô vào chăn: "Anh chuồn tắm phía trên, em ngán thì xem sách trước chuồn."

Anh tóm một cuốn sách dậy con trả mang đến cô.

Xem thêm: truyện cuộc sống hạnh phúc

Lạc Táp bịa cuốn sách qua loa một bên: "Lát nữa anh hiểu chuồn, em không thích coi."

Ngón tay Tưởng Mộ Tranh lướt nhẹ nhàng qua loa đôi mắt cô: "Có cần vẫn còn đó nhức không?"

"Không nhức, không vấn đề gì cả." Cô thúc giục giục anh: "Anh chuồn tắm cọ chuồn."