đạm đài tẫn

Editor: KimH

BETA: Thạch Anh

Bạn đang xem: đạm đài tẫn

~~~

Hai người giằng teo một khi, Tô Tô phủ mồm hắn lâu nên thấy mệt rũ rời, sợ hãi Đạm Đài Tẫn gọi Dạ hình ảnh vệ nhập, nường dứt khoát kéo xuống một miếng vải vóc đan bên trên tấm mùng, tục tĩu nhét nhập mồm hắn.

Chân Tô Tô đè lên trên râu hổ, lão hổ cơ tiếp tục trở nên tinh ranh, trong cả râu cũng đem theo dõi yêu thương khí, vậy nên sắc bén rộng lớn chạc thừng thông thường, chỉ nhập phút giây, tay Đạm Đài Tẫn đã trở nên ma mãnh sát xước domain authority.

Thân thể hắn lập cập rẩy, gặm chặt răng.

Tô Tô coi thông thoáng qua quýt, trọn vẹn không tồn tại tâm lý tán thành hắn, còn cố ý sử dụng đầu gối ấn xuống ——

Nàng nổi lên tâm lý cường bạo, âm thầm suy nghĩ, cẩn nhập vào thịt mới mẻ đảm bảo chất lượng.

Ngày ngày đông, trời cũng ko rét, tuy nhiên bên trên người Đạm Đài Tẫn lại rời khỏi các giọt mồ hôi.

Có lẽ là vì quá nhức, thân ái bản thân hắn vẫn luôn luôn lập cập rẩy.

Ban đầu Tô Tô còn tồn tại mức độ lực coi hắn, tuy nhiên bên trên lối cho tới Liễu Châu, nường cõng lão phu nhân lặn lội lối xa xăm, thời điểm hiện tại lòng cẳng chân mượt mà cũng nổi lên nhọt nước, toàn bộ cơ thể mỏi mệt mỏi ko chịu đựng nổi, nường mệt rũ rời ngủ bên trên vai Đạm Đài Tẫn.

Thanh niên đùng một cái giương đôi mắt.

Tô Tô ngủ, tuy nhiên Câu Ngọc thì ko.

Bởi vì như thế phiên trước trúng thuật con cái rối nên một khi Tô Tô và Đạm Đài Tẫn ở cộng đồng, Câu Ngọc vạn phần cảnh giác, vì vậy nó ngờ ngạc coi Đạm Đài Tẫn mẩn đỏ nhì đôi mắt.

Trên trán hắn cũng đều có một tầng các giọt mồ hôi.

Môi Đạm Đài Tẫn khá khí thô khốc, hắn coi thiếu hụt nữ giới bên trên vai, thở liên tục.

Miệng hắn bị lấp kín, Câu Ngọc khẩn trương coi hắn, sợ hãi hắn thực hiện sợ hãi Tô Tô. Nhưng ngoài Dự kiến, hắn ko làm những gì cả, giữ lại thế này, thở dốc coi bức mùng black color.

Câu Ngọc mong muốn nuốt một ngụm nước miếng —— nếu mà nó sở hữu.

Nó vẫn cảm nhận thấy sở hữu khu vực ko đích, tuy nhiên trước đó nó vẫn chưa từng bắt gặp loại trường hợp này. Đạm Đài Tẫn coi qua quýt thì vô cùng không dễ chịu, tuy nhiên coi lại thì lại rất khác không dễ chịu.

Nó ngờ vực coi, hai con mắt đen ngòm nhánh của Đạm Đài Tẫn coi chằm chằm bức mùng, sau đó 1 khi lâu, thở liên tục của Đạm Đài Tẫn mới mẻ ổn định lăm le một ít.

Ánh đôi mắt hắn thay cho thay đổi liên tiếp, sau cuối nhắm đôi mắt lại.

Lúc này thiệt sự ko thể mò mẫm tòi phân tích được gì, không hề cơ hội nào là không giống, vì như thế tiết kiệm ngân sách và chi phí linh lực, Câu Ngọc chỉ rất có thể rơi vào hoàn cảnh ngủ say thêm nữa.

Khi mặt mũi trời chiếu xuống tia sáng sủa thứ nhất, Đạm Đài Tẫn phanh to tướng đôi mắt.

Hổ yêu thương thò nguồn vào coi, thu nhỏ bản thân rồi lên đường nhập.

Nó phun khí, râu hổ bên trên cổ tay Đạm Đài Tẫn yên lặng ko một giờ đồng hồ động buông rời khỏi. Đạm Đài Tẫn vô tình đẩy thiếu hụt nữ giới bên trên người rời khỏi, trở xuống nệm.

Tô Tô bị hắn đẩy tỉnh, một vừa hai phải phanh đôi mắt tiếp tục thấy thái giám tiến bộ nhập đem ăn mặc quần áo mang lại Đạm Đài Tẫn.

Thấy chỗ bị thương thâm thúy cho tới nỗi rất có thể thấy được xương cốt bên trên cổ tay của Đạm Đài Tẫn, sở hữu người hít vào trong 1 khá giá thành, tay lập cập lên, kéo đứt một sợi tóc của Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô nghe thấy hắn hiền hòa mỉm cười cợt nói: “Kéo ra phía bên ngoài.”

“Bệ hạ tha bổng mạng, thánh thượng tha bổng mạng.”

Tô Tô ngẩn người, nửa nhịp sau mới mẻ kịp phản xạ lại, vì như thế một sợi tóc, Đạm Đài Tẫn mong muốn giết thịt người.

Nàng đang được mong muốn thì thầm, ngoài năng lượng điện sở hữu thái giám thông tin.

“Chiêu Hoa quận chúa cho tới kính chào căn vặn thánh thượng.”

Nghe thấy giờ đồng hồ của Diệp Băng Thường, Tô Tô nhờ vào nhập bức mùng black color, ko trị rời khỏi giờ đồng hồ.

Đạm Đài Tẫn giới hạn một chút: “Cho nường nhập.”

Diệp Băng Thường mang 1 cỗ xiêm nó color hồng cánh sen, làn váy thêu hoa mai tinh ranh xảo nở rực. Hôm ni nường tớ make up cũng khá dụng tâm, thân ái trán vẽ nửa đóa hồng mai kiều diễm ướt đẫm, thực hiện mang lại dung mạo vốn liếng khuynh trở nên càng thêm thắt mỹ lệ.

Nếu ko cần bởi Bàn giấy Nhược kiếp phù du khiến cho Tô Tô ko quí nường tớ, thì thời điểm hiện tại cũng tiếp tục cảm nhận thấy nường tớ thực hiện cảnh quan ý mừng, nhu nhược xứng đáng thương.

Trên người nữ giới nhân này còn có một loại mị lực, trong cả Câu Ngọc cũng cảm biến được.

Câu Ngọc lẩm nhẩm nói: “Kỳ tai ác, cũng ko cần ko bắt gặp qua quýt người thích mắt rộng lớn nường tớ, chân thân ái của tè người sở hữu còn đẹp tuyệt vời hơn nường tớ cả vạn phiên, tuy nhiên lại vẫn cảm nhận thấy nường tớ vô cùng thú vị người không giống.”

Tô Tô nói: “Chẳng lẽ là vì khí chất?”

Câu Ngọc ko suy nghĩ ra: “Chắc là vậy.”

Diệp Băng Thường cho tới kính chào căn vặn là theo dõi trình tự động. Rốt cuộc thực hiện “lễ vật” Hạ Quốc trả mang lại Đạm Đài Tẫn, nường tớ cam chịu đựng là nữ giới nhân của hắn, nên cần phải có một chiếc danh phận.

Theo lý thì vốn liếng dĩ tối qua quýt Đạm Đài Tẫn nên nghỉ ngơi ở nhập cung của nường tớ, ngày loại nhì tiếp tục mang lại danh phận, tuy nhiên Đạm Đài Tẫn lại ko lên đường.

Trên mặt mũi Diệp Băng Thường không tồn tại thần sắc bi thảm, nường tớ lễ quy tắc hành lễ với Đạm Đài Tẫn, nhíu mi nói: “Thiếp thấy tè thái giám bên phía ngoài đang được chịu đựng trị, thiệt sự xứng đáng thương. Không biết hắn phạm nhập lỗi sai gì, thánh thượng rất có thể tha bổng mang lại hắn không?”

Đạm Đài Tẫn nói: “Một chút việc nhỏ, nếu như nường cầu tình mang lại hắn, thì thôi vứt đi.”

Hắn coi đại thái giám mặt mũi người, đại thái giám ngầm hiểu, ra đi ngoài thao tác.

Diệp Băng Thường lòi ra ý cười cợt nhợt nhạt: “Bệ hạ rộng lớn lượng.”

Đạm Đài Tẫn cũng cười cợt.

Câu Ngọc bất bình nói: “Đối với Diệp Băng Thông thường mong muốn gì được nấy, còn so với tè người sở hữu thì cần kì kèo trao thay đổi.”

Tô Tô sờ nó, cũng ko tức phẫn nộ một chút nào.

Dường như Đạm Đài Tẫn tiếp tục quên sau mùng còn tồn tại Tô Tô, cũng rất có thể là ko suy nghĩ cho tới Diệp Băng Thường sẽ thấy rời khỏi sự tồn bên trên của Tô Tô, chính vì thế hắn cũng ko liếc đôi mắt coi qua quýt sau mùng.

Diệp Băng Thường vô nằm trong đích mực, kính chào căn vặn xong xuôi thư thả cáo lùi.

Không bao lâu Đạm Đài Tẫn cũng thoát khỏi cửa ngõ.

Mang thân ái phận quân ngôi nhà Chu quốc, lúc này hắn cần lên triều.

Tô Tô ra đi kể từ sau mùng, ra phía bên ngoài cửa ngõ, nường mong muốn lên đường coi lão phu nhân được an bài xích ở điểm nào là. Ra cửa ngõ bắt gặp cần lão hổ, lão hổ hoảng sợ hãi liếc coi nường một chiếc, sử dụng nanh vuốt phủ râu lên đường.

Rất thời gian nhanh nó cảm nhận thấy được sản xuất vì vậy quá rơi rụng sĩ diện, nó buông nanh vuốt, xoay người trở nên rộng lớn, lấy mông lấp kín cửa ngõ, ko mang lại Tô Tô ra phía bên ngoài.

Tô Tô hạn chế nát nhừ ngón tay, vẽ một lá bùa bên trên ko.

Trên ko trung xuất hiện nay một vũ trang hình khối băng đang được xoay tròn trĩnh. Câu Ngọc tán thành coi tiện hổ ko được lanh lợi mang lại lắm, ngay lập tức tiếp sau đó, khối băng đâm nhập mông lão hổ.

Nó thống gian khổ kêu rời khỏi giờ đồng hồ, cặp chặt đuôi cũng không xoay đầu lại, chạy lên đường.

Tô Tô ra đi ngoài.

Đột nhiên nắm được vì như thế sao Đạm Đài Tẫn tự nguyện bắt ganh đua yêu thương lên đường tiến công giặc, cũng không thích sử dụng lão hổ. Gia hỏa này coi qua quýt thì nạt nộ người, tuy nhiên thực tiễn là bao cỏ không tồn tại chỉ số lanh lợi.

Cũng chỉ mất Đạm Đài Minh Lãng quí vẻ ngoài uy vũ của chính nó, sử dụng khiến cho oai vệ. Còn Đạm Đài Tẫn thì ko nhằm ý con cái hổ yêu thương này mang lại lắm.

Tô Tô đem phục trang cung nữ giới, ngược lại vô cùng tiện nghi.

Đến lúc này Đạm Đài Tẫn ko cử hành đại điển đăng cơ, Chu quốc vẫn luôn luôn nhập thời gian chiến loàn, nhập cung cũng đều có nhiều người rộng lớn.

Nàng đi mọi nơi coi, mặc dù vậy không tồn tại ai cản nường.

Đi cho tới một khu vực núi fake, Tô Tô thấy một bóng hình dấm dúi. Là cung nữ…

Giật bản thân khi phát hiện ra sườn mặt mũi nường tớ, Tô Tô cảm nhận thấy cực kỳ thân quen đôi mắt.

Cung nữ giới cơ một vừa hai phải xoay đầu, cũng thấy Tô Tô, nường tớ trừng rộng lớn đôi mắt, hấp tấp vàng sử dụng tay áo phủ mặt mũi, hoảng loàn rời lên đường.

Hiện bên trên không trở nên nhược thủy trói buộc, Tô Tô lưu giữ một người lại thì cực kỳ đơn giản và giản dị.

Nàng phi thân ái qua quýt, vỗ vỗ bẫy vai “nàng ta”, thấp giọng nói: “Bàng đại nhân, tớ nhìn thấy ngài.”

“Cung nữ” buông ống tay áo, lòi ra một khuôn mặt đỏ rực bừng.

Bàng Nghi Chi xấu xa hổ và tức giận mong muốn bị tiêu diệt, chỉ sợ hãi hắn tớ trăm triệu phiên cũng ko thể tưởng được lên đường nhập hoàng cung Chu quốc, lại bắt gặp được Tô Tô lại là nhập khi hắn tớ đem loại nữ giới.

Bàng đại nhân độc mồm đem phục trang nữ giới nhân coi cực kỳ ko hài hòa và hợp lý.

Hắn tớ không tồn tại sắc tinh ranh xảo như Đạm Đài Tẫn, lòng tự động trọng của văn nhân thực hiện hắn tớ cảm nhận thấy sở hữu chút xấu xa hồ nước, thế lên đường lối vô cùng rơi rụng ngẫu nhiên.

Tô Tô suy nghĩ âm thầm, hắn tớ vì vậy nhưng mà không trở nên trị hiện nay thì thiệt thực sự kỳ tích.

“Bàng đại nhân, ngươi cho tới Chu quốc thực hiện gì?”

Nghe vậy, ánh nhìn Bàng Nghi Chi giá thành vài ba phần, túng quẫn bách một vừa hai phải rồi tan lên đường. Hắn tớ tóm tay nói: “Đạm Đài cẩu tặc hiếp dâm Tuyên vương vãi phi, so với nường ấy nhưng mà trình bày, chuyện này thực sự nhục nhã! Ta cho tới đem nường ấy chạy trốn.”

Tô Tô ngẩn người, lưu giữ cho tới vị đại nhân này từng vẽ một tranh ảnh về Diệp Băng Thường, chắc chắn là cũng khuynh mộ Diệp Băng Thường.

Lúc trước ngoài Diệp gia rời khỏi thì Bàng đại nhân cũng là 1 trong những phái ngôi nhà chiến không giống, Tô Tô vô cùng sở hữu thiện cảm với hắn tớ.

Nàng nhấp lên xuống đầu, nhắc nhở: “Đạm Đài Tẫn sở hữu tâm tư nguyện vọng trầm lặng, không giống xa xăm vẻ đơn giản và giản dị ngươi phát hiện ra. Ngươi rất có thể chạy nhập hoàng cung dường như không đơn giản và dễ dàng, chớ nói đến việc việc đem Diệp Băng Thường lên đường, hắn sẽ không còn được chấp nhận người không giống động người của hắn.”

Bàng Nghi Chi liếc coi nường một chiếc, nhập đôi mắt toàn là áy náy.

“Diệp…… Diệp tam cô nương, van lơn lỗi, biết ngươi bị lưu hành hạ cho tới Liễu Châu, bên trên hạ ko cho tới cứu giúp ngươi trước. Tại hạ tiếp tục hứa với Tuyên vương vãi, bảo đảm Tuyên vương vãi phi tin cậy.” Hắn tớ thấp giọng nói: “Tuyên vương vãi nhằm lại một group ám vệ, thương hiệu tiềm long vệ, tiềm long vệ sở hữu tiềm năng lên đường cứu giúp Tuyên vương vãi phi.”

Tô Tô nghe vậy, cũng ko bất thần. Rốt cuộc với thân ái phận vị thế của Tiêu Lẫm, nó là kẻ lanh lợi thông minh, nhập tay không tồn tại kĩ năng không tồn tại át ngôi nhà bài xích.

Xem thêm: luôn có vai chính vọng tưởng mở hậu cung

Nhóm ám vệ này chắc chắn vô cùng lợi sợ hãi, thấy Bàng Nghi Chi xuất hiện nay ở trong phần này dễ dàng như trở bàn tay tiếp tục biết.

Đáng tiếc, Tiêu Lẫm nhằm lại nó mang lại Diệp Băng Thường, lại ko dự báo được không tới nửa năm thê tử của tớ đã từng đi theo dõi Đạm Đài Tẫn.

Nghe nguyên nhân thoái thác của Bàng Nghi Chi, có lẽ rằng Diệp Băng Thường cũng ko biết Tiêu Lẫm còn nhằm lại dụng cụ lợi sợ hãi vì vậy.

Tô Tô nói: “Ngươi sở hữu suy nghĩ cho tới việc Diệp Băng Thường tự động nguyện ở lại hoàng cung Chu quốc không?”

Bàng Nghi Chi nói: “Chuyện này không tồn tại khả năng!”

Hắn tớ liếc đôi mắt khiển trách móc coi Tô Tô, Diệp đại cô nương là kẻ thế nào, lúc này tâm tư thống gian khổ còn ko kịp, chắc chắn là vẫn luôn luôn tâm lý phương án giữ vị tiết trinh, sao rất có thể tự nguyện ở lại lân cận thương hiệu bạo quân kia!

Tô Tô biết hắn tớ sẽ không còn tin yêu, nường ko hề răn dạy, gật gật đầu: “Vậy ngươi tự động bản thân cảnh giác.”

Bàng Nghi Chi thấy nường cần lên đường, lên giờ đồng hồ nói: “Ngươi ko lên đường nằm trong tớ à?”

Tô Tô xoay đầu lại, cười cợt nói: “Ta còn tồn tại việc cần thực hiện, cảm ơn ý đảm bảo chất lượng của Bàng đại nhân, núi cao lối xa xăm, đại nhân bảo trọng.”

Bàng Nghi Chi xua đuổi theo dõi nhì bước, coi nường ra đi.

Hắn tớ tóm chặt tay, tảo người đi kiếm Diệp Băng Thường.

*

Tô Tô tất yếu sẽ không còn thể bắt gặp được lão phu nhân, Nhập Mộc Ngưng đem thư của lão phu nhân cho tới.

Thư chỉ mất tứ chữ “Mạnh khỏe mạnh, chớ hy vọng.”

Tô Tô nhẹ dịu thở rời khỏi.

Nhập Mộc Ngưng giá thành lùng nói: “Chỉ cần thiết Diệp tam tè thư yên phận, lão phu nhân tiếp tục không tồn tại việc gì.”

Dừng một ít, nường tớ trình bày thêm: “Đừng nhằm Chiêu Hoa quận chúa thấy ngươi, nường tớ sẽ không còn mừng. Nàng tớ ko mừng, thánh thượng cũng sẽ không còn mừng.”

Tô Tô cười cợt coi nường tớ một cái: “Được thôi.”

Nhập Mộc Ngưng ko trình bày gì, người nào là biết thì hiểu rằng Đạm Đài Tẫn mang lại Tô Tô thực hiện cung nữ giới nhằm xả phẫn nộ, người ko biết còn tưởng là kim ốc tàng kiều.

Tô Tô cũng ko cho tới nơi khác, dứt khoát ngồi xếp vì chưng tu luyện ở năng lượng điện Thừa Càn.

Khi trời ngay sát tối, Đạm Đài Tẫn quay về.

Hắn liếc coi nường một chiếc thiệt thâm thúy, phanh mồm hỏi: “Hôm ni lên đường đâu?”

Tô Tô nói: “Muốn bắt gặp tổ khuôn, nên tùy ý lên đường đi dạo.”

“Ồ? Thấy dòng sản phẩm gì?”

Tô Tô liếc hắn một cái: “Cung năng lượng điện xây vì chưng vàng, điểm vị trí toàn là chi phí.”

Hắn mí môi, ngờ vực nhập đôi mắt tan rất nhiều, khóe mồm nhẹ dịu nhếch lên.

“Cô đùng một cái suy nghĩ rời khỏi, mong muốn ngươi thực hiện tính năng này.”

Tô Tô ngẩn người: “Cái gì?”

“Lại trên đây.” Đạm Đài Tẫn liếc coi nường một chiếc, ý bảo nường theo kịp.

Tô Tô theo dõi hắn nhập tè thư chống lân cận năng lượng điện Thừa Càn.

Tiểu thư chống này trước đó là điểm nhà vua Chu quốc dùng để làm phê duyệt tấu chương, lúc này bên trên bàn không tồn tại tấu chương, có duy nhất một ông chồng lá bùa vật liệu cực tốt, còn tồn tại chu tụt xuống đang được nghiền nát nhừ.

“Dạy cô vẽ bùa.” Hắn khẩu lệnh trình bày.

Tô Tô ko trình bày.

Đạm Đài Tẫn trầm mặt mũi xuống: “Ngươi ko muốn?”

Tô Tô nói: “Ngươi sở hữu lão đạo sĩ, tên biết.”

Đạm Đài Tẫn phanh mồm uy hiếp: “Diệp lão phu nhân.”

Tô Tô dềnh dang tiếp cận, nường ngồi ở trước bàn, căn vặn hắn: “Muốn học tập dòng sản phẩm gì?”

Nàng biết Đạm Đài Tẫn là kẻ hiếu học tập, cũng ko sợ hãi hắn học tập được những loại này.

Dù sao nường tu tiên, còn Đạm Đài Tẫn trời sinh lặn cốt, hắn chỉ rất có thể tu ma mãnh. Ma và tiên tu luyện rất khác nhau, hắn sẽ không còn sử dụng được tiên thuật.

Đạm Đài Tẫn nói: “Cái gì cũng khá được.”

Tô Tô suy nghĩ suy nghĩ, nhấc cây bút vẽ một bùa chú, nường cười cợt trả mang lại hắn, hỏi: “Muốn test một ít không?”

Đạm Đài Tẫn liếc coi nường một chiếc, nói: “Ngươi test mang lại cô coi.”

Tô Tô ngay tắp lự nói: “Lá bùa này ko vẽ đảm bảo chất lượng, nhằm tớ thực hiện lá không giống.”

Nàng đang được mong muốn đập phá hư đốn lá bùa, tay bị người cơ tóm lấy, Đạm Đài Tẫn giá thành lùng nói: “Thử mang lại cô xem! Nếu ko thì nhằm Diệp lão phu nhân test.”

Tô Tô trừng đôi mắt hắn: “Thật sự ko vẽ đảm bảo chất lượng.”

Mặt hắn giá thành lên đường, phân minh nhận định rằng Tô Tô tiếp tục sợ hãi hắn.

Tô Tô nói: “Ta test tớ thử!”

Nàng bởi dự cụ lấy lá bùa, coi Đạm Đài Tẫn một chiếc, bên dưới ánh nhìn cảnh giác của hắn, nường gặm răng niệm.

Trong hai con mắt đen ngòm nhánh của Đạm Đài Tẫn, lá bùa mất tích, ăn mặc quần áo Tô Tô rơi đẫy khu đất.

Nàng mất tích ko thấy, bên dưới ăn mặc quần áo chui rời khỏi một con cái thỏ color hồng phấn rộng lớn vì chưng bàn tay.

Thỏ con cái uể oải ghé lên quần áo cung nữ giới.

Đạm Đài Tẫn sửng nóng bức hồi lâu, tiếp sau đó mặt mũi hắn vô biểu tình xách lỗ tai con cái thỏ lên.

Con thỏ rộng lớn vì chưng bàn tay tức phẫn nộ coi hắn một chiếc.

Hắn coi nường chằm chằm, đùng một cái cong môi.

Trong đôi mắt hắn đem theo dõi ý cười cợt lợt lạt, ngoài mồm lại nói: “Lấy một củ củ cà rốt nhập.”

Thỏ con cái trừng đôi mắt, giãy giụa giụa bên dưới tay hắn.

Đạm Đài Tẫn ngồi xuống ghế, bịa đặt thỏ con cái lên bên trên đùi.

Chỉ nhập phút giây, tè thái giám cụ củ củ cà rốt lên đường nhập. Trong khi vô tình hắn tớ thấy con cái thỏ nhập tay thánh thượng, bị lưu giữ cho tới tấm lòng rung rinh động, lông con cái thỏ này xù xù, lại còn tồn tại color hồng nhạt!

Tiểu thái giám cúi đầu, hấp tấp vàng lùi ra phía bên ngoài.

Đạm Đài Tẫn cụ lấy củ cà rốt, nhằm mặt mũi mồm Tô Tô: “Ăn.”

Thỏ con cái kháng cự xoay đầu lên đường, lông bên trên người mượt xốp.

Hắn sờ nhập cỗ lông mượt như bông, tự do tựa như sờ nhập viên bông. Đạm Đài Tẫn nói: “Cô bảo ngươi ăn.”

Ai mong muốn ăn củ cà rốt chứ!

Con thỏ hồng mong muốn chạy, tuy nhiên lại chạy ko bay.

Nàng hấp tấp cho tới nỗi cào hắn, sau cuối lại là nhì cái nanh vuốt nhỏ giới hạn ở lòng bàn tay hắn, liều mình cào, một ít chỗ bị thương cũng không tồn tại.

Hắn nhéo nhéo nanh vuốt phấn nộn, trình bày ko chút nhằm ý: “Ăn củ cà rốt, cô hứa với ngươi một ĐK.”

Con thỏ hồng nâng hai con mắt tròn trĩnh xoe lên coi hắn.

Đạm Đài Tẫn liếc coi nường một chiếc, điềm tĩnh nói: “Thật.”

Con thỏ ko động đậy, sử dụng ánh nhìn coi người bệnh tinh thần để xem hắn, gặm một ngụm phía trên tay hắn.

Đạm Đài Tẫn đang được lăm le trình bày gì, con cái thỏ mất tích, bên trên đùi nặng trĩu lên đường, sinh ra một thiếu hụt nữ giới trần truồng.

Ánh đôi mắt thiếu hụt nữ giới lạnh giá, không giống trọn vẹn hình tượng nhuyễn manh một vừa hai phải rồi. Cũng chủ yếu vì như thế vì vậy, lại càng dường như khó khăn tiếp cận, kinh tâm động phách.

Dưới ngón tay sở hữu chút mượt mà, Đạm Đài Tẫn cúi đầu, trị hiện nay ngón tay thon lâu năm của tớ còn ở nhập mồm nường.

Đạm Đài Tẫn giới hạn một ít, cũng ko rút rời khỏi tay ngoài mồm nường.

Ngay tiếp sau đó, thiếu hụt nữ giới cảm biến được ngón tay thân ái môi đang khiến gì, thịnh nộ coi hắn.

Hung hăng mang lại hắn một chiếc tát.

Mặt hắn tảo lên đường, thiếu hụt nữ giới trần truồng bên trên đùi ko thấy, nường nâng tay lên, nhặt ăn mặc quần áo bên trên mặt mũi khu đất lên, đợi Đạm Đài Tẫn xoay đầu lại, nàng  tiếp tục đem xong xuôi phục trang.

“Biến thái!” Nàng giá thành tiếng nói.

Đạm Đài Tẫn mím môi, ngón tay hắn vẫn ướt đẫm, phiên thứ nhất ko cãi lại.

Đúng thời điểm hiện tại, bên phía ngoài sở hữu người hấp tấp vàng nói: “Bẩm thánh thượng, nhập cung trị hiện nay quí khách hàng.”

Xem thêm: nhan tổng xin dừng lại

Tô Tô sửng nóng bức, nháy đôi mắt suy nghĩ cho tới buổi ngày bắt gặp được Bàng Nghi Chi, trong tâm địa nường sở hữu dự cảm xấu xa. ko cần Bàng Nghi Chi bị trị hiện nay đấy chứ?

Đạm Đài Tẫn nâng cằm nường lên, Đánh Giá nường, giọng nhàn nhã nhạt nhẽo hỏi: “Ngươi đang được áy náy lắng?”

Hết chương 60!