Mười tứ năm vừa qua, mang 1 cậu thiếu thốn niên vóc người to lớn, mặt mũi tuấn tú tiếp tục ngăn lối Hạ Tri Thư, mặt mũi đỏ rực bừng trả mang lại cậu một cuốn sách
Thể loại: Đam mĩ, tân tiến, thực tiễn, ngược luyến tàn tâm, trước ngược thụ sau ngược công, buông thả tra công x nhu hòa quạnh quẽ thụ x phái nam phụ êm ả dịu dàng rạm tình, BE
Độ dài: 81 chương + 5 NT
Tình trạng: Hoàn edit
Bạn đang xem: 10 năm yêu anh nhất
Mười tứ năm vừa qua, mang 1 cậu thiếu thốn niên vóc người to lớn, mặt mũi tuấn tú tiếp tục ngăn lối Hạ Tri Thư, mặt mũi đỏ rực bừng trả mang lại cậu một cuốn sách, trình bày rằng: "Nghe trình bày cậu quí Giản Trinh, tớ mua sắm sách của bà ấy mang lại cậu. Hi vọng cậu hoàn toàn có thể quí cuốn sách này, nhân tiện... quí luôn luôn cả tớ nữa." Trong cuốn sách tê liệt, mang 1 lời nói của Giản Trinh được Tưởng Văn Húc chép lại một cơ hội tỉ mỉ: "Chỗ em ở, là chân mây góc hải dương anh không ngừng nghỉ lưu giữ nhung". Câu trình bày tê liệt, vừa vặn là một trong những điều tỏ tình, vừa vặn tựa như một điều thề bồi ước.
Tưởng Văn Húc của những mon ngày ngây ngô ấy, đem lòng yêu thương Hạ Tri Thư, thằng bạn nằm trong bàn êm ấm êm ả dịu dàng. Ngày tê liệt, hắn vốn liếng ngạo ngược và nóng tính, tuy nhiên lại đồng ý nhún nhường nhịn trước Hạ Tri Thư. Ngày tê liệt, đem khá nhiều người quí hắn, tuy nhiên trong đôi mắt hắn chỉ mất bản thân cậu tuy nhiên thôi. Tình yêu thương của nhị người chúng ta lúc ấy nhẹ dịu và bình yên lặng lắm, tựa như một dòng sản phẩm suối non lành lặn vơi êm ái, êm ả dịu dàng che chở nhị trái khoáy tim nằm trong cộng đồng nhịp đập.
Xem thêm: mạt thế bánh bao là nữ phụ
Xem thêm: truyện chàng rể siêu cấp
Năm mươi bảy tuổi tác ấy, Tưởng Văn Húc ngỏ điều yêu thương với Hạ Tri Thư và rồi cậu đồng ý. Năm mươi chín tuổi tác ấy, Khi mái ấm gia đình nhị mặt mũi biết chuyện và nghiêm cấm, Hạ Tri Thư tiếp tục vứt cả mái ấm gia đình, bè bạn, vứt cả chi phí đồ gia dụng xán lạn trước đôi mắt, theo dõi Tưởng Văn Húc cho tới Bắc Kinh lập nghiệp. Hạ Tri Thư là cơn dông êm ả dịu dàng tới từ phương Nam, lại vì thế Tưởng Văn Húc tuy nhiên Chịu đựng loại lạnh lẽo thấu xương của khu đất Bắc.
Hạ Tri Thư là chàng trai đem nước ngoài hình vô cùng đẹp mắt. Cậu cười cợt rộ lên còn đẹp lung linh hơn hoa, mặt mũi má đem lúm đồng xu tiền nhỏ, cặp đôi mắt trong xanh yên bình như mặt mũi nước ngày thu, chỉ việc nom nhập này sẽ tức thì ngay tắp lự bị say mê. Tri Thư học tập rất tuyệt, tính cơ hội cũng tương đối chất lượng tốt, được thân phụ u và thầy cô gửi gắm thật nhiều kì vọng. Một chàng trai như thế, lại cam tâm tự nguyện tiến công thay đổi sau này vì thế Tưởng Văn Húc, cắm răng Chịu đựng nằm trong hắn trải qua chuyện toàn bộ đắng cay tủi hờn.
Còn lưu giữ ngày tê liệt, Khi Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc mới nhất cho tới Bắc Kinh, khổ sở vô cùng mà đến mức mua sắm một trong những phần hoành thánh cũng ko nỡ ăn. Cuối nằm trong Hạ Tri Thư chia thành nhị phần, Tưởng Văn Húc mới nhất Chịu động đũa. Khi tê liệt nước đôi mắt Tưởng Văn Húc rớt vào nhập chén bát canh, người nam nhi tê liệt gần như là gằn từng chữ một, thề bồi rằng cả đời này sẽ không còn phụ cậu. Nhưng lời nói tê liệt, là kẻ trình bày vô tình người nghe cố ý. Tòa trở nên tình thương yêu tưởng rằng vững vàng vàng và vững chắc, hóa rời khỏi cũng chỉ như thành tháp cát đơn giản dễ dàng vỡ tan theo dõi từng lần sóng tuy nhiên thôi.
Từng cầm tay nhau qua chuyện những ngày mây thong manh giăng lối, vậy tuy nhiên không thể kề cạnh Khi tia nắng chan hòa chứa đựng mọi nơi. Chẳng còn sóng dông, không còn bão giông, thế tuy nhiên đôi tay vẫn tiếp tục buông lơi.
Tiền tài và quyền lực tối cao thông thường khiến cho trái đất tớ tụt xuống té, Khi Tưởng Văn Húc không tồn tại gì nhập tay, chỉ mất Hạ Tri Thư ở mặt mũi hắn, vậy tuy nhiên Khi tiếp tục đem toàn bộ, hắn lại vứt đem Hạ Tri Thư 1 mình.
Thật rời khỏi Hạ Tri Thư ko ngốc, một người mẫn thông cảm tuệ như cậu chắc hẳn rằng tiếp tục nom rời khỏi Tưởng Văn Húc đem người không giống phía bên ngoài. Nhưng cậu đôi mắt nhắm đôi mắt há vờ vịt ko biết, mươi năm vừa qua cậu tiếp tục trả giá chỉ nhiều như vậy, lẽ nào là rộng lượng một ít cũng ko được hoặc sao?
Năm Hạ Tri Thư nhị mươi tía tuổi tác, thân phụ u cậu cho tới Bắc Kinh mò mẫm cậu đã trở nên tai nạn ngoài ý muốn xe cộ tuy nhiên chết thật. Khi tê liệt, Hạ Tri Thư tiếp tục thề bồi, rằng chỉ việc Tưởng Văn Húc mang lại cậu một cái ngôi nhà, cậu tiếp tục vĩnh viễn ko tách vứt hắn tớ. Cho nên, cho dù ngửi thấy hương thơm nước hoa phụ phái nữ bên trên người hắn, cho dù nhận ra vệt son làm đẹp môi bên trên áo hắn, cậu vẫn ko vạch trần loại cớ vắng ngắt ngôi nhà mẻ sẹo của hắn. Hạ Tri Thư ko nỡ, thiệt lòng ko nỡ rời xa người nam nhi cậu yêu thương nhất, vì thế nhằm ở mặt mũi người tê liệt, cậu tiếp tục tiến công thay đổi rất nhiều.
Có người nói: "Yêu đích, là tình thương yêu. Yêu sai, là tuổi tác trẻ em."* Nhưng riêng biệt với Hạ Tri Thư, mươi lăm năm trao lầm tình thương yêu cho 1 người ko xứng, một lượt yêu thương, cũng chính là cả một đời.
Ngày Hạ Tri Thư nghe tin cẩn bản thân giắt căn bệnh tiết white, cũng chính là hôm Bắc Kinh đón cơn tuyết đầu mùa. Lại lưu giữ về ngày nay của tương đối nhiều năm về trước, Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc từng phấn khởi vọc cùng cả nhà, bên nhau gói từng cái sủi cảo. Khi tê liệt, Tri Thư luôn luôn lặng lẽ vớt toàn bộ sủi cảo đem chi phí xu như mong muốn mang lại Tưởng Văn Húc. Phải chăng là vì vậy, nên giờ phía trên một ít như mong muốn cậu cũng chẳng còn?
Hạ Tri Thư thiệt sự hối hận hận rồi, ko nên hối hận hận vì thế tiếp tục liều mình lĩnh yêu thương người nam nhi ấy xuyên suốt mươi bao nhiêu năm, tuy nhiên là nuối tiếc vì thế tiếp tục đuổi theo tình thương yêu rồi loại bỏ đi ước mơ còn đang được dang dở. Cậu vốn liếng là một trong những người tài tình, thậm chí còn còn tồn tại sau này hơn hết Tưởng Văn Húc, vậy và lại vì thế hắn kể từ vứt tham vọng của một người nam nhi, nhằm giờ phía trên ngày ngày mỏi mòn chờ đón hắn quay trở lại nhập tòa nhà giá rét và trống rỗng vắng ngắt.
Bốn năm Tưởng Văn Húc buông thả phía bên ngoài, cũng chính là tứ năm Hạ Tri Thư khổ sở sở nhẫn nhịn, áp bức. Mình không đủ can đảm tưởng tượng Hạ Tri Thư tiếp tục sinh sống ra sao trong vòng thời hạn tê liệt, ko bè bạn, ko người thân trong gia đình, thậm chí còn ko được nuôi một chú thú nuôi thực hiện chúng ta. Mệt mỏi và đau nhức như thế, thế tuy nhiên cậu ko khi nào suy nghĩ cho tới việc tách cút...
Mười tứ năm vừa qua, Hạ Tri Thư cắm răng nằm trong Tưởng Văn Húc Chịu khổ sở chịu thương chịu khó tuy nhiên ko than thở thưa một điều.
Mười tứ năm tiếp theo, Tưởng Văn Húc hạnh phúc thưởng thức lạc thú phía bên ngoài, vứt đem Hạ Tri Thư bị mắc bệnh dày vò đau tới bị tiêu diệt cút sinh sống lại.
Con người Tưởng Văn Húc không những bạc bẽo mà còn phải ích kỉ và tham lam lam. Hắn ko màng cho tới người kề bên bản thân ngày càng yếu ớt ớt, tiều tụy rộng lớn tuy nhiên chỉ mê mải xét soi rằng vì sao nhập ngôi nhà lại xuất hiện nay thêm 1 bồn hoa quý. Hắn cuồng loạn nổi cơn ghen tuông thấy lúc cậu được một người nam nhi không giống trả về tuy nhiên ko thèm tâm trí vì sao Hạ Tri Thư vốn liếng không tồn tại bè bạn lại quen thuộc biết một chưng sĩ. Hắn tự động cho chính bản thân mình loại quyền chỉ trích, mạt sát rồi hung bạo cậu tuy nhiên ko khi nào demo nom lại coi phiên bản thân thuộc tôi đã bám dơ rời khỏi sao.
Tưởng Văn Húc, anh đem đầy đủ tư cơ hội sao? Anh phóng đãng hưởng trọn lạc ở phía bên ngoài, lấy quyền gì nghiền người không giống so với bản thân nên một lòng một dạ? Tưởng Văn Húc, tim anh thực hiện vày Fe đá hoặc sao, tuy nhiên hoàn toàn có thể xử thế tàn nhẫn như thế với cùng một người tiếp tục mến thương anh nhường nhịn ấy?
“Em tiếp tục không có tác dụng như vậy, vậy tuy nhiên hắn còn kinh hồn em ra bên ngoài hấp dẫn người khác… Sao hoàn toàn có thể chứ, đời này em đem bản thân hắn còn ko đầy đủ mà… Tim của em ko rộng lớn vậy đâu.”
Tưởng Văn Húc, em từng hứa sẽ không còn tách vứt anh đích không? Nhưng này đó là lời hứa hẹn em giành cho anh của thời niên thiếu thốn, người thương em nhất, cũng chính là chàng trai em yêu thương nhất bên trên đời. Còn giờ đây em nên cút thôi, Khi sự êm ả dịu dàng của anh ấy tiếp tục không thể nữa, Khi tình thương yêu tiếp tục phôi phai lạt màu sắc. Anh hãy lưu giữ, rằng em tiếp tục luôn luôn ở tê liệt, đợi ngóng một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn ko phụ lòng em.
Lần sau cùng Tưởng Văn Húc được ôm Hạ Tri Thư nhập tay, hắn tiếp tục hứa rằng: "Sau này anh sẽ không còn nhằm em nên nhức nữa".
Nhưng tuy nhiên, sau đây Hạ Tri Thư cũng ko cần thiết hắn nữa rồi.
Hạ Tri Thư tiếp tục ra quyết định kể từ vứt việc chữa trị căn bệnh, rời xa Tưởng Văn Húc và quay trở lại quê nhà sinh sống nốt quãng đời ngắn ngủi ngủi còn sót lại nhập cô độc. Ai ngờ đúng vào khi tê liệt, Ngải Tử Du lại xuất hiện nay mặt mũi cậu, nằm trong cậu cút nốt tầm cuối của cuộc sống.
“Lần thứ nhất tôi học tập xã hội đen thui cút bắt người, bắt em cho tới điểm em mong muốn cho tới, đạt được ko em?”
"Tôi không thích khiến cho người không giống tổn hại.”
“Em hoàn toàn có thể nhằm tôi kề bên, Chịu tổn hại ko nên em là được.”
Ngải Tử Du là chưng sĩ chữa trị chủ yếu mang lại Hạ Tri Thư. Ban đầu, Tử Du so với Tri Thư là thương xót vì thế cậu giắt bệnh trở nặng như vậy và lại không tồn tại ai kề bên. Dần dần dần, sự thương xót trở nên nhức lòng, sự đồng cảm đơn giản của một chưng sĩ với cùng một người mắc bệnh trở nên tình thương yêu. Khi Ngải Tử Du xem sét vấn đề đó thì tiếp tục không thể kịp nữa, anh tiếp tục nhún mình quá thâm thúy nhập tình thương yêu ko hề đem chút hy vọng này.
"Không nên ai yêu thương trước cũng Chịu thiệt, ví như Tưởng Văn Húc.
Nhưng chúng ta yêu thương một người ko yêu thương chúng ta thì chắc hẳn rằng chúng ta thua thiệt, ví như Ngải Tử Du."
Ngay kể từ lúc đầu, Ngải Tử Du tiếp tục hiểu rõ rằng Hạ Tri Thư luôn luôn yêu thương một người vô cùng đậm thâm thúy, yêu thương mà đến mức ko khi nào gạt bỏ được. Anh hiểu rõ, rằng bản thân chẳng khi nào đem thời cơ thay cho thế địa điểm của những người ấy, tuy nhiên anh vẫn ko nỡ buông vứt, ko nỡ quên khuấy, ko nỡ nhằm Hạ Tri Thư 1 mình Chịu dày vò đau nhức.
"Ngải Tử Du đâu còn cơ hội nào là không giống, luận về si tình anh ko phải thua thiệt thông thường một Tưởng Văn Húc của tương đối nhiều năm về trước, bàn về ai là kẻ bầu chúng ta với Hạ Tri Thư trong mỗi tích tắc sau cùng của đời người anh lại càng ko thua thiệt, anh thua thiệt là thua thiệt khoảng chừng thời hạn tuy nhiên anh ko cơ hội nào là chen chân nhập được, thua thiệt ý trời an bài xích trật tự trước sau, thua thiệt loại gọi là hữu duyên vô phận."
Càng ở mặt mũi Ngải Tử Du, Tri Thư lại càng cảm nhận thấy người nam nhi này vô cùng như thể với Tưởng Văn Húc của tương đối nhiều năm về trước.
Mười tứ năm vừa qua, Khi u của Hạ Tri Thư biết chuyện của nhị người, Tưởng Văn Húc tiếp tục ôm chặt cậu trong tâm địa, nâng đòn mang lại cậu và táp vào tai thủ thỉ: "Có anh ở phía trên rồi".
Mười tứ năm tiếp theo, Khi cậu bị mắc bệnh giầy vò cho tới chuẩn bị ko thể Chịu nổi, lại là Ngải Tử Du ôm cậu trong tâm địa, thì âm thầm lời nói cậu được nghe kể từ mươi tứ năm trước: "Có anh ở phía trên rồi."
Cùng một lời nói, tuy nhiên một là Tưởng Văn Húc giành cho Hạ Tri Thư tràn ngập mức độ sinh sống, xinh tươi như hoa của thời niên thiếu thốn, một là Ngải Tử Du giành cho Hạ Tri Thư tiều tụy gầy guộc yếu ớt tiếp tục ở nằm trong người không giống mươi tứ năm, tâm tình khó lường, bên trên người đem căn bệnh nan hắn.
Ngải Tử Du ko nên là kẻ thứ nhất ở mặt mũi Hạ Tri Thư, tuy nhiên lại là kẻ ôm cậu trong tầm tay Khi cậu trút bỏ khá thở sau cùng. Như vậy so với anh tuy nhiên trình bày, là như mong muốn hoặc đớn đau? Là loại kết thỏa xứng đáng hoặc chỗ bị thương vĩnh viễn chẳng lành?
"Tay Ngải Tử Du trống rỗng trống rỗng, anh lầm bầm tái diễn một câu: “Tri Thư… Tri Thư ở đâu nhỉ?”
Giọng Ngải Tử Du vô cùng nhẹ nhõm, từng âm tiết trừng trị rời khỏi như lôi rời khỏi cả tiết thịt thanh quản: “Em ấy cút rồi… Tại nhập ngực tôi, từ từ, từng chút một, dần dần lạnh lẽo đi…”"
Ngày Hạ Tri Thư rời khỏi cút là một trong những ngày nắng và nóng chan hòa. Tro cốt của cậu được rải nhập vào hồ nước Balkai, ở tê liệt cảnh quan vô cùng đẹp mắt, vô cùng bình yên lặng, mặt mũi nước yên bình êm ả dịu dàng. Kiếp này Ngải Tử Du cho tới đủng đỉnh quá, nên Hạ Tri Thư tiếp tục trao cả trái khoáy tim cho những người không giống tổn thất rồi. Hẹn kiếp sau tiếp tục lại cùng cả nhà, vĩnh viễn ko bỏ xa thẳm nữa.
"Nếu như đem kiếp sau, tôi tiếp tục thực hiện một cô nàng, chắc chắn chỉ ngóng anh thôi.”
“Em là nam nhi tôi cũng theo dõi em.”
“Hai người nam nhi cùng cả nhà quá khổ cực.”
“Kiếp sau tôi tiếp tục thực hiện phu nhân em, tiếp tục thao tác làm việc ngôi nhà, nuôi con cháu mang lại em.”
Ngải Tử Du là một trong những chưng sĩ tài tình, vậy tuy nhiên chẳng cơ hội nào là lưu giữ lấy Hạ Tri Thư. Anh từng cứu vớt sinh sống từng nào sinh mệnh, tuy nhiên lại chẳng cứu vớt nổi người anh yêu thương nhất. Giây phút khung hình cậu lạnh lẽo dần dần cút trong tầm tay anh, trái khoáy tim anh cũng theo dõi này mà nguội lạnh lẽo. Không đem Hạ Tri Thư, anh cũng ko khổ cực mà đến mức tìm tới chết choc, đơn giản đời này, anh tiếp tục chẳng yêu thương tăng được một người loại nhị.
*****
Mình ghi chép bài xích review này sau lượt loại nhị gọi lại "Mười năm yêu thương anh nhất". Đây là kiệt tác thứ nhất khiến cho bản thân rơi nước đôi mắt và có lẽ rằng mẩu chuyện này tiếp tục khiến cho bản thân ám ảnh rất mất thời gian.
Lần thứ nhất gọi truyện, bản thân vô cùng ghét bỏ Tưởng Văn Húc, thực sự cảm nhận thấy hắn vô cùng tồi tàn, vô cùng cặn buồn chán, thiếu thẩm mỹ xa thẳm. Đọc lại lượt loại nhị tức thì sau thời điểm vừa vặn kết cổ động lượt loại nhất, ngoài cảm hứng đáng ghét, bản thân lại thấy vô cùng nhức lòng. Rõ ràng hắn từng yêu thương Hạ Tri Thư như vậy, sao chỉ vì thế một ít hào hứng tức thời tuy nhiên nhằm những điều ước hứa hẹn trôi ngoài tầm tay? Để rồi sau đây Khi không thể Tri Thư ở mặt mũi nữa, hắn mới nhất biết thiệt rời khỏi hắn còn yêu thương cậu rộng lớn chủ yếu phiên bản thân thuộc bản thân.
Con người vốn liếng kì quái thế đấy, khi đem nhập tay sẽ không còn biết trân trọng, Khi tổn thất cút rồi lại rời khỏi mức độ níu lưu giữ, tuy nhiên tình thương yêu tiếp tục vỡ tan ko khi nào hoàn toàn có thể quay về vẹn nguyên vẹn như thuở lúc đầu.
Những ngày sau thời điểm Hạ Tri Thư tách cút là quãng thời gian truân sở nhất nhập cuộc sống Tưởng Văn Húc. Hắn ko khi nào cảm nhận thấy bản thân lạc lõng và cô độc như vậy, trong cả khi đoạn tuyệt mối liên hệ với toàn bộ người xem nhập mái ấm gia đình cũng ko, vì thế Hạ Tri Thư luôn luôn lặng lẽ đứng hâu phương thực hiện điểm tựa mang lại hắn.
Hạ Tri Thư vứt hắn tuy nhiên cút, ko một điều kể từ biệt, cũng ko mang lại hắn được nhận ra cậu thêm 1 lượt nào là nữa. Tưởng Văn Húc nhường nhịn như trừng trị điên rồi, hắn cuồng loạn mò mẫm tìm kiếm cậu, cuồng loạn tài xế kể từ Bắc Kinh cho tới Hàng Châu mò mẫm cậu nhập cơn sốt tuyết.
"Có một khoảng chừng thời hạn tối nào là gối Tưởng Văn Húc cũng ướt sũng sũng, khi ý thức mơ hồ nước hắn khóc thật nhiều, ngay tắp lự tự động nhủ bản thân buổi ngày vĩnh viễn ko được khóc. Hắn ko thể sụp sụp đổ, hắn tuy nhiên sụp sụp đổ, Hạ Tri Thư nên làm thế nào giờ đây."
Tưởng Văn Húc chắc chắn ko tin cẩn, rằng Tri Thư của hắn đang không cần thiết hắn nữa. Hắn tự động lừa chủ yếu phiên bản thân thuộc bản thân, rằng Hạ Tri Thư chắc hẳn rằng tiếp tục quay trở lại mặt mũi hắn tuy nhiên thôi. Cậu từng hứa tiếp tục vĩnh viễn ko tách vứt hắn nhưng lại.
Tri Thư, em về cút, anh thiệt sự, lưu giữ em thật nhiều.
Nhưng tuy nhiên Tri Thư vĩnh viễn ko quay trở lại đâu, cậu không thích, cũng ko thể quay trở lại nữa rồi.
Ngày Tưởng Văn Húc ban bố Hạ Tri Thư không thể bên trên đời này nữa, hắn quỳ bên dưới cơn sốt tuyết, cảm nhận thấy trái đất xung xung quanh nhường nhịn như tổn thất cút toàn bộ sắc màu sắc.
Khi tê liệt, từng điều trình bày của Ngải Tử Du như từng mũi dao sắc và nhọn đâm nhập tim hắn. Phải, người kinh hồn Tri Thư cho tới nông nỗi này, đó là hắn chứ không cần nên ai không giống. Trao mang lại cậu một ít khả năng chiếu sáng rồi vô tình đẩy cậu xuống vực thẳm mờ mịt tối tăm, là chủ yếu hắn tiếp tục sai tức thì kể từ Khi chính thức.
“Chân tướng mạo thực sự ko cần thiết như người tớ tưởng, trái đất quí tự nguyện tin cẩn nhập ảo giác nhằm yên ủi vong hồn bản thân rộng lớn.”** Cho cho dù từng chuyện rõ nét trước đôi mắt, Tưởng Văn Húc vẫn tự động lừa bản thân bịp bợm người rằng Hạ Tri Thư chỉ ra đi một ít tuy nhiên thôi. Vậy thì, hắn tiếp tục ngóng cậu quay trở lại, như khi xưa cậu từng đợi ngóng hắn.
Tri Thư, anh tiếp tục đợi em về, về nhà đất của tất cả chúng ta.
Không được ở mặt mũi Hạ Tri Thư ngoài đời thực, Tưởng Văn Húc ước mong được thấy cậu nhập niềm mơ ước. Nhưng giờ đây, trong cả ở mơ hắn cũng ko được gặp gỡ cậu nữa. Có lượt Tưởng Văn Húc say mèm, lấy dao lam tự động rạch lên trên người bản thân nhập chống tắm. Lúc đê mê chết giả, nhường nhịn như hắn thấy Hạ Tri Thư quay trở lại nom hắn, ánh nhìn êm ả dịu dàng và xót xa thẳm. Từ ngày hôm ấy, hắn chính thức tự động kinh hồn phiên bản thân thuộc bản thân.
Nhưng Tưởng Văn Húc thấy như thế vẫn ko đầy đủ, hắn mong muốn được nom cậu lâu rộng lớn và rõ nét không chỉ có thế. Nghe người tớ trình bày nếu như đùa quái tú* hoàn toàn có thể thấy được ảo cảnh đẹp tuyệt vời nhất, xứng đáng mong đợi nhất, hắn tiếp tục tìm tới loại bột white kinh hãi này. Tưởng Văn Húc giờ phía trên người ko rời khỏi người quỷ ko rời khỏi quỷ, khổ sở sở và đớn nhức ko thông thường gì Hạ Tri Thư ngày tê liệt.
Có khi Tưởng Văn Húc tự động chất vấn bản thân, rằng nếu như hắn cứ ngóng mãi tuy nhiên Tri Thư vẫn ko quay trở lại thì sao? Vậy thì, hắn tiếp tục ngóng tăng tứ năm nữa, lĩnh hội tứ năm khổ sở sở và đau nhức tuy nhiên hắn làm nên rời khỏi mang lại cậu, tiếp sau đó hắn tiếp tục đi kiếm cậu, nếu như tìm kiếm ra rồi, chắc chắn ko buông tay nữa.
*****
"Mười năm yêu thương anh nhất" là một trong những cỗ truyện đem motip ko mới nhất, tuy nhiên thiệt sự xứng đáng gọi vô nằm trong. Một mẩu chuyện tình thương yêu từng vô cùng đẹp mắt, lại vì thế thời hạn tuy nhiên trở thành phai lạt, vì thế chi phí tài và quyền lực tối cao tuy nhiên người nhập cuộc thay đổi, kết viên chỉ toàn đớn nhức tổn thương.
Xin được chúc mừng và cảm ơn Vô Ninh Nghi Tử vì thế một kiệt tác đầu tay hoặc tài tình thế này. Văn phong của người sáng tác vô cùng mượt, cũng tương đối buồn. Từng câu từng chữ nhường nhịn như hóa học chứa chấp biết bao hoài niệm, giàn giụa vương vãi vấn và lưu luyến, khiến cho người gọi không vấn đề gì quên được.
Với kiệt tác này, bản thân đem thật nhiều điều mong muốn trình bày. Nhưng vì thế tài năng ngôn từ hạn chế nên nài quy tắc tạm dừng ở phía trên. Thật sự vô cùng hy vọng "Mười năm yêu thương anh nhất" sẽ tiến hành tỏa khắp với rất nhiều người rộng lớn, nhằm tận tâm và tài năng của người sáng tác hoàn toàn có thể được thừa nhận nhiều hơn thế nữa.
______________
"...": Trích kể từ truyện
"..."*: Trích "Tai Trái"- Nhiêu Tuyết Mạn
"..."**: Trích "Ngoảnh lại hóa tro tàn" - Tân Di Ổ
Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105
Bìa: #Lam Tần
*Hình hình họa chỉ mang tính chất hóa học minh họa
Cre: Google/Huaban
Bình luận